Chương Tràng Trưởng lớn : "Ôi, cháu gọi chú là chú. Chú đây cũng vui khi cháu tấm lòng như , nhưng những món chú nhận ."
La Tiếu : "Nước sốt nấm là do chính tay cháu , chú mang về cho dì và những khác dùng thử . Còn về phần đường nâu cháu cũng chỉ mới chị dâu đang ở cữ, đây cũng chỉ là tấm lòng nhỏ của cháu. Hơn nữa sẽ phiền chú nhiều, mong chú thể chăm nom giúp ngôi mộ của bà cháu. Cháu ở xa như chắc chắn sẽ thể nào về thường xuyên , dù thì chú cũng để cho cháu an tâm một chút chứ."
Đã đến như thế , Chương Tràng Trưởng cũng thể từ chối nữa, vì ông : "Cháu yên tâm, khi thời gian chú sẽ ghé qua ngôi mộ của bà cháu nhổ cỏ, bà La thương yêu đúng ."
Thật La Tiếu cũng chỉ , dù ông cũng còn cả một nông trường lớn thời gian để thể những việc đó giúp cô, nhưng nếu chuyện gì xảy vẫn thể lời công bằng vẫn hơn.
Sau khi sắp xếp xong, La Tiếu cũng ở lâu, bởi vì còn đón xe trở về cho nên cô rời khỏi văn phòng, nhanh về phía cổng nông trường hy vọng thể gặp một chiếc xe ngựa xe lừa ngang giúp cô tiết kiệm bớt đoạn đường dài.
Dọc đường cô gặp ít , nhưng La Tiếu dừng , cô chỉ vội chào hỏi nhanh chóng rời , khi đến cổng nông trường cô thấy bác Tần đang ở ngoài cổng xung quanh.
La Tiếu nhanh vài bước: "Bác Tần, bác ở bên ngoài ."
Bác Tần : "Không cháu khi thắp nhang cho bà nội còn bắt xe về ? Con trai trưởng của nhà họ Triệu sáng nay trở về, chừng sẽ rời nữa. Cậu xe đạp riêng, một lát nữa ngang đây bác sẽ nhờ đưa cháu đỡ một đoạn đường, buổi chiều ít xe để thể đón , đường thì xa cháu còn là một cô gái điều khiến bác lo lắng.
Nghe xong lời của bác Tần , đôi mắt La Tiếu đỏ bừng vì ấm áp, cô gật đầu : "Cảm ơn bác Tần."
Bác Tần vui vẻ: "Cảm ơn cái gì, bác là thấy cháu lớn lên, thời gian thì thường xuyên trở về một chút, nhớ chăm sóc bản ."
La Tiếu gật đầu: "Dạ, cháu ."
Nhân lúc bác Tần đang ở bên ngoài chờ xe, La Tiếu bên trong phòng, đặt hai chai nước sốt nấm lên bàn và một nắm kẹo bơ cứng hình thỏ trắng lặng lẽ ngoài.
Hai ở cổng nông trường trò chuyện thêm vài câu, thấy con trai lớn của nhà họ Triệu chạy xe đạp về hướng , bác Tần vội hô lớn chặn : "Con trai nhà họ Triệu , chờ ."
Triệu Thuận bóp phanh hỏi: "Bác Tần, chuyện gì ?"
Bác Tần : "Cậu thể giúp đỡ chở tới nhà ga xe lửa ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-nu-di-nang/chuong-279.html.]
Triệu Thuận cũng : "Được chứ bác Tần, cũng chuyện lớn gì."
Dứt lời đảo mắt La Tiếu đang ở một bên, hỏi: "Là cô gái ?"
Bác Tần : " , chở giùm cô đến nhà ga , chiều nay ít xe lừa qua, sợ cô trễ chuyến xe."
Triệu Thuận : "Được , thôi."
Sau khi tạm biệt bác Tần, La Tiếu nhờ xe đến ga xe lửa.
Bác Tần cũng tiễn La Tiếu rời , ông theo cho đến khi còn thấy nữa mới trở về tiếp tục gác cổng, ông thầm nghĩ, bà La thật sự nhầm đứa nhỏ .
Sau khi bên trong thấy những món ở bàn, tiên là sửng sốt một chút, đó ngẫm nghĩ cái gì, tay ở đùi vỗ một cái: "Ôi đứa nhỏ , thật sự là...Sao để nhiều đồ như , đúng là một đứa nhỏ ."
Một lúc trong nông trường đến chuyện với bác Tần ở cổng, khi về La Tiếu, ông buột miệng kể hết chuyện của hai vợ chồng La Thiên Minh .
Khi La Tiếu tới nhà ga cô mỉm lời cảm ơn với con trai cả của nhà họ Triệu, khi rời , cô lấy một ít kẹo trái cây từ trong túi bỏ giỏ xe đạp của Triệu Thuận, mới chạy .
Sau khi xuống xe lửa hỏi qua mới , sáu giờ tối chuyến tàu về Thủ đô, La Tiếu vội mua vé còn tới một quán ăn bên ngoài nhà ga ăn một chén hoành thánh, xong xuôi mới tìm chỗ mát đợi xe.
Còn về phần La Thiên Minh và Phùng Tuệ từ lúc đ.á.n.h một trận, hai vợ chồng gặp mặt vài câu tranh cãi, khiến cho hàng xóm xung quanh phàn nàn khắp nơi, còn đuổi họ .
La Bân với cuộc sống như , cũng dành cả ngày tụ tập với những thanh niên ăn chơi trác táng, học vấn nghề nghiệp, đôi lúc còn ăn trộm gà, gây đủ chuyện.