Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 84: Ai Có Bản Lĩnh Như Em?
Cập nhật lúc: 2025-03-26 21:18:45
Lượt xem: 15
Cố Như Hải đứng im như tượng, chịu đựng những lời mắng chửi và chỉ tay của mẹ.
Không phản ứng, mặt lạnh như tiền.
Cố lão bà nhảy chổm chỗm chửi, không có ý định dừng lại:
"Mày nói xem, có phải con vợ mày xúi giục không? Mày đối xử với em mày như thế, mày độc ác quá! Mày muốn cả nhà này c.h.ế.t hết à?
Mày nghe đây, hôm nay mày không đưa bột mì cho thằng ba, tao đ.â.m đầu vào cửa c.h.ế.t cho thiên hạ thấy Cố Như Hải bất hiếu, bức tử mẹ ruột!"
Đây là sự đe dọa.
Cố Như Hải cười khổ.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Mỗi lần không nghe lời, mẹ anh đều dùng chiêu này.
Anh nhìn cha, Cố lão gia đảo mắt nhìn tủ giường, giả vờ như không thấy chuyện gì.
Cố Như Hà tỏ vẻ lo lắng, định can ngăn mẹ, nhưng khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Đây chính là gia đình anh hết lòng đối đãi.
Cười, cười, nụ cười trên môi Cố Như Hải ngày càng rộng, cuối cùng bật thành tiếng cười điên cuồng, vang dội đáng sợ.
Trong đêm tối, tiếng cười mang theo sự lạnh lẽo và tuyệt vọng.
Cố lão bà sợ hãi ngừng mắng.
Thằng cả này đáng sợ quá.
Không phải điên rồi chứ?
Cố lão gia cũng thấy không ổn, dù muốn đối xử tốt với con trai cả, nhưng mỗi lần sự việc xảy ra lại theo lối mòn cũ.
Cố Như Hà càng thấy bất an.
Nếu anh trai có mệnh hệ gì ở đây, lại vì chuyện đòi bột mì, chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành scandal lớn.
Dân làng sẽ dị nghị, không có gì cũng thành có.
Lúc đó, hắn và Tuyết sẽ mất mặt.
Cố Như Hà thích chiếm tiện nghi, đã quen nhiều năm, nhưng không có nghĩa hắn ngu ngốc.
Chuyện này đồn ra, hắn và Tuyết sẽ mang tiếng bức ép anh trai, ảnh hưởng đến công việc.
Làm việc cơ quan nhà nước, cần danh tiếng tốt để thăng tiến.
Ai lại dùng người tiếng xấu?
Lãnh đạo nào cũng chê.
Đây cũng là lý do hắn ít về nhà.
Mẹ hắn tính tình thô lỗ, dù thương con nhưng đầu óc không tỉnh táo.
Nếu vì bà mà vướng vào rắc rối, chỉ thêm phiền phức.
Đặc biệt bố vợ hắn là cục trưởng Cục Y tế huyện, vốn không ưng con gái lấy nông dân quê mùa.
Chức vị hiện tại của hắn cũng nhờ bố vợ giúp đỡ.
Nếu vì mẹ mà hỏng sự nghiệp, bố vợ sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Đó là lý do chính khiến Cố Như Hà ít về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-84-ai-co-ban-linh-nhu-em.html.]
Tránh voi chẳng xấu mặt nào.
Cố Như Hải nắm c.h.ặ.t t.a.y mẹ, lực đạo khiến bà đau đớn, hoảng sợ giật lại.
"Mẹ, bao năm rồi, thằng ba là con mẹ, con không phải sao? Sao mẹ đối xử với con như vậy? Bốn năm năm rồi, thằng ba bữa nào cũng bánh mì trắng, cả nhà nó ăn bánh mì trắng.
Còn con? Ba đứa con của con? Bữa nào cũng bánh mì đen, còn không đủ no, phải nhờ nhà ngoại giúp đỡ hàng năm.
Mẹ bảo tem phiếu của thằng ba không đủ, bắt con bù thêm. Nhưng đây là bù ư? Nó không mua nổi sao? Con bắt con mình đói để nuôi thằng ba.
Thằng ba, mày nuốt nổi không? Bao năm mày ngon lành ăn bánh mì trắng, còn chê bột nhà tao xay không mịn, mày có nghĩ đến Hiểu Anh, Hiểu Thanh, Hiểu Kiệt ăn gì không?
Mày không sợ trời tru đất diệt sao?
Mẹ, thằng ba là con mẹ, mẹ thiên vị nó. Con là con nuôi sao? Con cái con không phải người sao?
Năm nào Tết đến, gói bánh có phần nhà con, nhưng ăn thì không. Người lớn không ăn cũng được, nhưng bọn trẻ có tội tình gì?
Cố Hiểu Thành, Cố Hiểu Phong, Cố Hiểu Mẫn đều được ăn no nê bánh chưng, còn con cái con chỉ đứng nhìn, ăn bánh ngô.
Con biết mẹ không thích con, nhưng Hiểu Anh, Hiểu Thanh, Hiểu Kiệt có tội gì? Bao giờ mẹ cho chúng nó nửa lời ngọt ngào?
Bao năm rồi, mẹ cho chúng nó được một viên kẹo chưa? Tại sao lại như vậy?
Mẹ muốn c.h.ế.t phải không? Được, hôm nay mẹ đ.â.m đầu vào cửa trước, con theo sau.
Con cùng mẹ chết. Chẳng qua là cái c.h.ế.t thôi. Vì thằng hai mẹ ép con, vì thằng ba mẹ cũng ép con.
Không muốn con sống, được. Mạng con là mẹ sinh ra, vậy hôm nay hai mẹ con ta cùng nhau trả nợ. Con trả lại mẹ. Được không? Được không?"
Cố Như Hải nắm tay mẹ đập mạnh vào n.g.ự.c mình, tiếng "thình thịch" vang khắp căn phòng, lời lẽ đau thương vang vọng.
Cố lão bà sợ đến run chân, vừa giãy giụa vừa kêu cứu:
"Thằng ba, cứu mẹ! Ông ơi, mau đến cứu!"
Giọng bà không còn hung hăng, mà như gà bị cắt tiết.
Cố Như Hà thấy chuyện quá lớn, nếu thật sự có người c.h.ế.t thì to chuyện.
Điều tra ra, hắn sẽ không thoát tội.
Vội vàng bước ra kéo Cố Như Hải, tách hai mẹ con ra, vừa khuyên:
"Anh cả, anh đừng nói vậy. Bao năm em biết ơn anh, không nói ra nhưng trong lòng áy náy lắm.
Nhìn ba đứa cháu, em cũng xót xa, nhưng em bất lực quá."
Cố Như Hải cười ha hả, tiếng cười rợn người.
Anh nhìn đứa em khéo léo nói lời ngon ngọt, không biết nên khóc hay cười.
Đây là em ruột của mình.
"Nhà em không có khả năng? Em từ nhỏ đi học, không làm ruộng, vì em thông minh, anh ngu, anh nhận.
Nhưng em lương bốn mươi hai đồng, ăn lương nhà nước, bảo không có khả năng, để anh nông dân thu nhập ba mươi đồng một năm chu cấp?
Em không có khả năng ư? Em có khả năng lắm chứ! Ai có bản lĩnh như em?"
Nói xong, Cố Như Hải muốn cười.
Câu nói này đúng là trò cười.
Đây là em ruột, là mẹ ruột, là cha ruột của mình, là người thân muốn ăn thịt uống m.á.u mình.