Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh - Chương 115: Tỉnh Lại

Cập nhật lúc: 2025-03-28 23:43:30
Lượt xem: 10

Khi Cố Hiểu Thanh tỉnh dậy, n.g.ự.c vẫn đau nhói. Ý thức đã rõ ràng nhưng mắt chưa mở ra.

Bên tai văng vẳng tiếng thì thầm:

"Con bé này gan dạ thật. Cô có biết không, nó cắn đứt luôn một miếng thịt trên tay tên buôn người đấy."

"Bọn buôn người đúng là đồ vô lại. Con cái nhà ai chẳng là báu vật. Một đứa con gái bị đánh đến mức méo mặt, bác sĩ bảo gãy hai cái răng, xương sườn gãy hai cái. May mà không đ.â.m vào phổi, không thì mất mạng rồi."

"Ừ, may là nó liều, không thì bị bắt đi, không biết sẽ bị bán đến nơi nào."

Hai người phụ nữ tán gẫu hồi lâu về chuyện của Cố Hiểu Thanh.

Lúc này cô mới biết mình bị gãy xương sườn.

Thảo nào lại khạc ra máu.

Nhưng cuối cùng cũng được cứu.

Dù có khạc thêm vài bát m.á.u nữa, Cố Hiểu Thanh cũng thấy đáng.

Cô chậm rãi mở mắt, thấy bóng đèn sáng chói trên đầu. Định quay đầu nhìn nhưng đau quá phải rên lên:

"Á..."

Hai bóng người lập tức xuất hiện.

Một là Hiểu Kiệt, một là bác gái trung niên.

"Con tỉnh rồi à?"

"Chị ơi, chị tỉnh rồi hả?"

Hiểu Kiệt co ro bên giường, mắt đỏ hoe như thỏ con.

"Ừ."

Bác gái mặt mũi hiền lành vén màn đi ra gọi:

"Bác sĩ ơi, cháu nó tỉnh rồi."

Một bác sĩ áo trắng bước vào, khám qua loa rồi gật đầu:

"Tỉnh là tốt rồi. Giờ chỉ cần dưỡng vài tháng là khỏi. Đừng cử động mạnh, xương liền lại sẽ ổn."

Bác gái tiễn bác sĩ rồi mang vào một bát cháo trắng ấm nóng:

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Ăn chút đi. Nghe em cháu nói mấy ngày nay không được ăn gì. Ngày mai sẽ gặp được bố mẹ thôi."

Cố Hiểu Thanh gật đầu.

Chỉ một động tác nhỏ cũng khiến cô đau điếng.

Lần này thiệt hại nặng.

Bác gái đút cho cô hết bát cháo rồi đi ra.

Trong phòng chỉ còn Hiểu Kiệt và Cố Hiểu Thanh.

Cô mệt nhưng thấy em trai sợ hãi quá nên cố gắng an ủi:

"Chị không sao đâu. Đừng khóc nữa. Con trai mà cứ khóc hoài người ta sẽ coi thường đấy. Ngủ đi, mai dậy là gặp bố mẹ ngay."

Hiểu Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, kéo chăn đắp lên người rồi nép vào chị ngủ.

Thiu thiu hỏi:

"Chị ơi, chúng ta thực sự được về nhà chưa?"

Không đợi trả lời, cậu bé đã thiếp đi.

Cố Hiểu Thanh cũng chìm vào giấc ngủ vì đau đớn và mệt mỏi.

Lần tỉnh dậy tiếp theo, trong phòng đã có người - là Quản Thiếu Nam.

Cậu ngồi cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-nghich-chuyen-tai-sinh/chuong-115-tinh-lai.html.]

Thấy cô mở mắt, Quản Thiếu Nam vội hỏi:

"Em tỉnh rồi à? Có muốn uống nước không?"

Chàng trai mười sáu tuổi không giấu nổi cảm xúc.

Cố Hiểu Thanh hiểu ngay cậu đang tự trách vì để cô bị thương.

Cô không ngồi dậy được, muốn uống nước cũng phải nằm để người khác đút.

Nhưng thực sự rất khát.

Cô gật đầu.

Quản Thiếu Nam vội rót nước, lấy thìa, ngồi bên giường đút cho cô từng ngụm.

Khéo léo đến mức không đổ một giọt.

Uống hết nửa bát, cổ họng đỡ khô, cô lắc đầu:

"Đủ rồi."

Quản Thiếu Nam đặt bát xuống, ngồi im lặng.

Cố Hiểu Thanh đành lên tiếng:

"Đừng tự trách nữa. Anh cũng bị hai tên kia khống chế mà."

Quản Thiếu Nam thực sự hối hận.

Là đàn ông mà để một cô gái chịu thương tích như vậy.

Khi đó, nhìn tên kia đánh đập Cố Hiểu Thanh, cậu đã giãy giụa muốn chạy tới che chở.

Là con trai, ít ra cũng chịu đựng được hơn.

Nhưng sức lực có hạn, không thể thoát ra.

Cậu chỉ biết đứng nhìn Cố Hiểu Thanh ngã xuống, m.á.u đầy miệng.

Không hiểu sao cô gái nhỏ bé ấy lại có sức mạnh và quyết tâm như vậy.

Đó là hành động liều mạng.

Điều khiến Quản Thiếu Nam càng thêm xấu hổ.

Lẽ ra cậu phải là người làm chuyện đó.

"Đừng nói nữa. Tôi xấu hổ lắm. Lẽ ra tôi phải bảo vệ các em, vậy mà..."

Suốt mười sáu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên Quản Thiếu Nam chứng kiến một cô gái kiên cường đến thế.

Cố Hiểu Thanh cố gắng mỉm cười an ủi, nhưng nụ cười trông còn khó coi hơn khóc.

Chỉ một cử động nhỏ cũng khiến vết thương đau nhói.

"Đừng nghĩ vậy. Nếu không có anh, tôi đã gục từ lúc xuống núi rồi. Tôi làm thế không phải vì anh, mà vì chính mình. Nếu bị bắt lại, không biết anh sẽ ra sao, nhưng tôi chắc chắn bị bán vào rừng sâu làm vợ người ta."

"Sống như c.h.ế.t không bằng. Thà liều một phen còn hơn."

Cố Hiểu Thanh không muốn chàng trai trẻ mang mặc cảm tội lỗi.

Họ đều là nạn nhân của bọn buôn người, không ai có nghĩa vụ phải hy sinh vì ai.

Chỉ là cô sợ hậu quả hơn nên mới liều mạng.

Đó là bản năng sinh tồn.

Quản Thiếu Nam cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Nếu Cố Hiểu Thanh bị bắt lại, cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại.

Đổi lại là cậu, có lẽ cậu cũng sẽ làm vậy.

Cậu xoa xoa tay - biểu hiện của sự căng thẳng:

"Em nghỉ ngơi đi. Nghe nói đã cử người đi báo bố mẹ em rồi, chắc sắp đến thôi."

Loading...