Thập niên 80: Con đường mỹ thực - Chương 9: Chợ Đen
Cập nhật lúc: 2024-06-27 20:00:56
Lượt xem: 687
Sau khi tan học, Hứa Cẩm Vi đeo cặp sách trên lưng, sờ mấy tờ tiền giấy nhăn nhúm trong túi một cái, rồi rời khỏi trường học. Như đã đề cập trước đó, vị trí trường học của cô rất tốt, chung quanh có công xưởng, cách trung tâm thành phố cũng không xa, đi cung tiêu xã cũng chỉ mất mười mấy phút đi bộ.
Hứa Cẩm Vi cũng không biết vị trí cụ thể của chợ đen, nhưng nghĩ đến hẳn là ở vị trí tương đối xa xôi và kín đáo, hơn nữa tính lưu động vô cùng mạnh, dẫu sao loại hành động mua đi bán lại phiếu lương thực này là thuộc về 'đầu cơ trục lợi', cô không thể nào chạy lung tung khắp nơi để hỏi, chỉ biết lãng phí thời gian, cho nên cần phải tìm cách khác.
Cô đi tới đi lui ở cửa cung tiêu xã, nơi này người lui tới nhiều nhất, không ít người đều là công chức mới vừa tan làm đến cung tiêu xã để mua thực phẩm phụ, cũng không ít nông dân cầm trứng gà và rau cải nhà mình tới nơi này đổi tiền, xếp hàng thành một đội ngũ thật dài. Cô làm bộ như xếp hàng, đứng ở đội ngũ cuối cùng, thật ra thì luôn chú ý quan sát người chung quanh.
Rất nhanh cô đã phát hiện một người nông dân đứng ở bên tường, bên chân để một túi khoai tây, nhìn ông ta cũng giống như là đang xếp hàng, nhưng trên mặt không có chút vội vàng nào mà ngược lại luôn luôn hết nhìn đông tới nhìn tây.
Hứa Cẩm Vi kiên nhẫn đợi thêm một hồi, lúc một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đi qua người nông dân này thì thấp giọng nói chuyện với nhau mấy câu, sau đó đột nhiên lại lên giọng nói ︰ "Đồng chí, anh có mang que diêm không? Tôi bị nghiện t.h.u.ố.c lá đến khó chịu a."
"À, tôi có này." Người đàn ông kia móc từ trong túi ra một hộp quẹt nho nhỏ.
"Đồng chí, cảm ơn anh nhé, hộp diêm này coi như tôi mua của anh." Nói xong ông ta liền móc ra hai tờ một hào, nhét vào trong tay người nọ.
"Làm sao tôi lại không biết xấu hổ như thế chứ?" Hai người đẩy qua đẩy lại, cuối cùng người đàn ông trung niên cầm hộp quẹt đi, người nông dân cũng cẩn thận cất tờ tiền mà ông ta đưa.
Tất cả đều giống như vô cùng bình thường, một màn mới vừa rồi này tựa như chỉ là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống, nhưng Hứa Cẩm Vi lại biết vừa rồi bọn họ tiến hành giao dịch cái gì.
Sau khi xác định mục tiêu, Hứa Cẩm Vi bước nhanh tới, thấp giọng hỏi, "Chú, trên người chú còn diêm không? Cha cháu bảo cháu tới mua diêm nhưng mà có quá nhiều người xếp hàng."
Người nông dân kia nhìn thấy người nói chuyện với mình là một cô nhóc mập mạp, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười trả lời ︰ "Chú không phải bán diêm, mới vừa rồi. . ."
Người nông dân nói được một nửa liền bị Hứa Cẩm Vi cắt ngang, cô cười rồi nhét vào trong tay ông ta hai tờ một hào, "Chú, cháu biết, thật sự là quá làm phiền chú, nhưng có thể xin chú giúp cháu hay không, cứ cho cháu một hộp diêm giống như cái chú vừa nãy là được."
Xin chào mình là edit Con Kien Cang, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ, nếu thích truyện có thể nhấn cho mình một tim nha!!!
Lúc cô nói chuyện, còn cố ý nhấn mạnh chữ " giống như", mắt cũng nhìn thẳng vào người đàn ông này.
Mặt ông ta lộ vẻ do dự, cô bé trước mặt chỉ có mười ba mười bốn tuổi, mặc dù nhìn dáng vẻ rất là thông minh lanh lợi, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, ông ta không biết rốt cuộc có nên tin tưởng cô nhóc này hay không.
"Chú, xin chú đó." Tiếng nói của Hứa Cẩm Vi trong trẻo, nhưng lúc tiếng nói rơi xuống thì cô im lặng làm một khẩu hình, lại đè túi áo lần nữa.
Người đàn ông kia thấy vậy, rốt cuộc từ trong túi móc ra một hộp diêm, "Vậy cũng được, hộp diêm này cho cháu."
"Cảm ơn chú." Hứa Cẩm Vi cười nhận lấy hộp quẹt rồi nhanh chóng chạy đi.
Đến chỗ không có người, cô mới dè dặt mở hộp diêm ra, quả nhiên bên trong hộp diêm tìm được một hàng chữ nhỏ, chỉ viết một tên đường nhưng Hứa Cẩm Vi biết, đó chính là chỗ chợ đen.
Chỉ cần có nhu cầu thì chợ đen sẽ tồn tại, đến người sống sót ở thời Mạt thế cũng không ngoại lệ, lúc Hứa Cẩm Vi sống ở mạt thế cũng không ít lần đi chợ đen mua đồ, cho nên nhãn lực tìm người của cô vẫn tương đối khá.
Mới vừa rồi, người đàn ông kia nhìn giống như là đang xếp hàng nhưng thực tế là người dẫn đường mà chợ đen sắp xếp, khách được chỉ dẫn đều là người tương đối quen thuộc. Que diêm mấy xu ai lại lấy hai hào đi mua? Người đàn ông trung niên trước đó và người đàn ông này chẳng qua là diễn một vở kịch, que diêm chẳng qua là biện pháp che mắt, quan trọng nhất là tin tức truyền đi bên trong, hộp diêm này thật ra chính là vé vào chợ đen. Dẫu sao bây giờ chính phủ quản lý rất nghiêm loại hành động đầu cơ trục lợi này, lỡ như bị bắt thì không phải chuyện đùa, vô luận là người chỉ dẫn hay là người bán hàng cũng đều gặp nguy hiểm.
Vì vậy người phụ trách chỉ dẫn đặc biệt cẩn thận, với cái vẻ mặt giống như cô, bọn họ đều không tiếp, nhưng Hứa Cẩm Vi có thể thành công nhận được hộp diêm từ trong tay người đàn ông kia là nhờ vẻ ngoài có tính lừa dối của cô. Mặc dù trông cô có hơi mập nhưng da dẻ khá tốt, trắng trẻo non nớt, lại là con nít, cười lên vẫn rất đáng yêu, hơn nữa trên người cô còn mặc đồng phục học sinh, khắp người đầy khí chất học sinh, quả thực khiến cho người khác không sinh ra được phòng bị với cô. Hơn nữa khẩu hình cô làm chính là "chợ đen", lại đè tiền trong túi cô một cái để cho đối phương thấy, lúc này mới làm cho đối phương tin tưởng cô là một người thành tâm muốn tìm chợ đen mua đồ, từ đó mới đưa cho cô hộp diêm này.
Trên người cô thật ra chỉ mang theo ba đồng, đó là sáng sớm hôm nay cô xin Trịnh Bình, lý do là cần phải mua một ít sách tham khảo. Cô đang học lớp chín, thời kỳ mấu chốt của cấp hai cho nên Trịnh Bình vô cùng coi trọng việc học của cô, dứt khoát đưa tiền cho cô. Cô cũng không phải là muốn lừa dối Trịnh Bình, thật sự là, bởi vì cô hiểu rất rõ tính cách của bà, nếu như Trịnh Bình biết cô cầm tiền này là muốn đi chợ đen mua phiếu lương thực thì bà tuyệt đối sẽ không đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-80-con-duong-my-thuc/chuong-9-cho-den.html.]
Giá cả phiếu lương thực ở chợ đen quả nhiên là thấp, phiếu lương thực thô trong vùng là hai hào, phiếu lương thực tinh trong vùng là hai hào rưỡi, phiếu lương thực cả nước cũng chỉ ba hào, phiếu dầu một hào rưỡi, phiếu thịt đắt hơn một chút, tận bốn hào. Trừ hai hào mua hộp quẹt ban đầu ra, Hứa Cẩm Vi dùng hai đồng tám hào còn lại đổi được sáu tờ phiếu lương thực tinh, ba tờ phiếu lương thực thô, hai tờ phiếu dầu và một phiếu thịt, có thể nói đây là thu hoạch tràn đầy.
Hứa Cẩm Vi hài lòng về đến nhà, lúc vào đường hẻm, gặp Ngô Hiểu Lệ đang đưa một thân thích ra cửa.
"Ôi chao, cô nhóc nhà họ Hứa đã về rồi?"
Đối với lời hỏi thăm giả mù sa mưa của Ngô Hiểu Lệ, Hứa Cẩm Vi khinh thường không quan tâm, vừa nghĩ tới dáng vẻ hôm qua chị ta đòi hỏi với mẹ cô, cô liền cảm thấy mặt mũi chị ta đáng ghét. Cô không dừng bước chân, chỉ khẽ gật đầu với Ngô Hiểu Lệ coi như là chào hỏi.
Ngô Hiểu Lệ bị dáng vẻ không để ai vào trong mắt của cô chọc giận, nhất thời liền không nhịn được mà than phiền với thân thích nhà mình︰ "Chị nhìn xem con nhóc nhà họ Hứa này, thật sự là càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi! Hết ăn lại nằm, béo thành cái dạng này, bình thường thành tích học tập cũng không tốt, hôm nay lại về muộn như vậy cũng không biết là làm cái gì ở bên ngoài, lỡ như học cái xấu thì làm sao đây!"
Thanh âm của Ngô Hiểu Lệ vừa bén vừa nhọn, Hứa Cẩm Vi cũng sắp đi tới dưới lầu rồi nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng. Nhưng cô cũng không thèm để ý, dù sao bất kể Ngô Hiểu Lệ có mắng như thế nào thì cô cũng sẽ không mất miếng thịt nào, chỉ cần cuộc sống của nhà bọn họ càng ngày càng tốt thì đủ để con mắt của người phụ nữ nhỏ mọn như Ngô Hiểu Lệ này đỏ đến rỉ máu.
Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Hứa Quân đã cơm nước xong, đến giường đơn của mình tựa vào đầu giường đọc báo, Trịnh Bình lại chưa ăn, muốn chờ con gái chờ trở về ăn chung.
"Mẹ, con đã về rồi."
"Mau đi rửa tay rồi vào ăn cơm." Thấy con gái trở lại, Trịnh Bình nhất thời vui vẻ ra mặt, đi vào phòng bếp bưng thức ăn trong nồi hấp ra ngoài.
Hứa Cẩm Vi rửa tay xong thì ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cùng Trịnh Bình ăn cơm tối.
"Niếp Niếp mua được sách tham khảo chưa?" Trịnh Bình không quên buổi sáng Hứa Cẩm Vi hỏi tiền của bà bảo là muốn đi mua sách tham khảo.
"Chỉ mua được một quyển, những quyển sách khác trong tiệm đã bán sạch, phải chờ hơn hai ngày." Đây là cái cớ Hứa Cẩm Vi đã sớm suy nghĩ xong, "Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ người bạn mới chuyển đến lớp con mà con đã kể mẹ nghe không?"
"Nhớ rõ a, tên Trầm Xuyên gì đó? Điều kiện gia đình vô cùng tốt đúng không?" Trịnh Bình mơ hồ có chút ấn tượng.
"Đúng, cậu ấy tên Thẩm Lâm Xuyên, cậu ấy có không ít phiếu lương thực nên con đã dùng tiền còn lại đổi với cậu ấy."
Hứa Cẩm Vi dùng Thẩm Lâm Xuyên làm bia đỡ đạn, dẫu sao học sinh bình thường tuyệt đối không có nhiều phiếu lương thực như vậy, mà Thẩm Lâm Xuyên thì khác, ngày hôm anh chuyển trường, nguyên chủ trở về nhà liền kể cho Trịnh Bình nghe cho nên bà có chút ấn tượng với anh.
"À?" Trịnh Bình không nghĩ tới Hứa Cẩm Vi lại có thể đổi được phiếu từ chỗ bạn học, vui mừng xong lại lo lắng con gái không biết giá tiền đổi thiệt, bà hỏi, "Đổi bao nhiêu?"
Hứa Cẩm Vi liền lấy hết phiếu trong túi ra đặt ở trên bàn.
"Nhiều như vậy?" Trịnh Bình vừa mừng vừa sợ nhìn trên các tờ phiếu chất một đống nhỏ trên bàn, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười, có những phiếu này thì ứng phó với mấy ngày kế tiếp tuyệt đối đã đủ.
"Ai nha, đây chính là giúp chúng ta rất nhiều a. . ." Ba đồng đổi được nhiều phiếu như vậy, Trịnh Bình thật sự cảm thấy vui mừng từ trong đáy lòng, lúc này liền nghiêng đầu cười nói với Hứa Quân, "Niếp Niếp thật là hiểu chuyện, đã biết đổi phiếu lương thực giúp gia đình rồi, còn làm tốt hơn em nữa!"
Hứa Quân chỉ không quan tâm mà đáp một tiếng, Trịnh Bình cũng không thèm để ý, xoay người lại vuốt ve phiếu lương thực trong tay, vừa mỉm cười vừa dặn dò con gái, "Con nhớ phải cảm ơn người ta một cách đàng hoàng a!"
"Dạ, mẹ." Hứa Cẩm Vi thuận miệng đồng ý, chuyển sự chú ý lên bữa tối mỹ vị.