Bà cụ Tống nghiến răng, căm hận rủa xả: “Đồ lòng đen tối, ngã c.h.ế.t quách cho , cái thứ đàn bà đê tiện, đẻ một lũ thứ phá của, cứ chờ tuyệt tử tuyệt tôn !”
Lưu Lan Hoa nghĩ đến tám trăm đồng cứ thế trôi mất, đau đến nỗi tim như rỉ máu.
Hai ông bà già cũng giỏi giấu, dành dụm từng tiền mà hé nửa lời!
Đỗ Tiểu Oánh lạnh lùng , giật lấy xấp tiền trong tay ông cụ Tống đang nắm chặt, cúi đầu đếm kỹ từng tờ. “Được , tiền đủ cả.”
“Con đ.ĩ t.i.ệ.n, c.h.ế.t cũng chẳng ai cho mày cái bát nhang !” Lưu Lan Hoa hạ giọng nguyền rủa.
“Có sức mà chửi , cúi xuống mà xem cái thằng quý tử của bà ?”
Đỗ Tiểu Oánh tung một cước thằng Tống Tử Long đang ngất lịm đất. Trong đầu cô chỉ hình ảnh con gái lớn mặt mày hốc hác, nhắm mắt đó, lòng cô hận thể xé nát cả nhà lũ lang sói lòng độc ác !
“Long Long! Long Long ơi, con ơi đừng dọa mà…”
Tống Tử Long vốn ngất vì đau, Lưu Lan Hoa cấu véo cho tỉnh. Đau nhói ở chân, ở nhân trung, khiến mồ hôi túa như tắm, thở thoi thóp: “Mẹ, con đau quá…”
“Còn ngẩn đó gì, mau đẩy xe đưa trạm xá chứ!” Đội trưởng lắc đầu thở dài, gọi đám nhà họ Tống đang ngơ ngác khiêng hai kẻ ngất lịm lên xe.
Tiếng ồn ào ngoài sân dần lắng xuống, sân viện chìm yên tĩnh.
Đỗ Tiểu Oánh con gái lớn sống sờ sờ mặt, vành mắt đỏ hoe, vội ôm chặt đứa con gái gầy gò non nớt, nghẹn ngào bật :
“Đại Nha, đừng sợ. Trước đây là của … Hôm nay, dọn ngoài thôi.”
Đại Nha cảm nhận ấm nóng hổi từ vòng tay , ánh mắt vốn dè dặt cẩn trọng bỗng lóe lên một tia hy vọng. Cô bé cúi đầu, xoắn tay áo, lí nhí:
“ mà … dọn ngoài… thì ở bây giờ?”
“Mình đến căn nhà cũ của địa chủ .”
“… , căn nhà đó chẳng là…” Đại Nha kéo vạt áo, dám hai chữ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-trong-sinh-da-bay-dam-chau-vo-on-het-long-nuoi-con-gai/chuong-9-minh-don-ra-ngoai-thi-biet-o-dau-bay-gio.html.]
Đỗ Tiểu Oánh khựng , nắm lấy bàn tay nhỏ bé mới mười bốn tuổi chai sạn đầy vết thương của con gái.
“Đại Nha, chỉ hỏi con một câu. Con thấy ở đây đáng sợ, căn nhà đáng sợ hơn?”
“Tất nhiên là…” Đại Nha len lén phía cổng, thì thào, “Mẹ ơi, con thu dọn giúp ngay.”
Nhìn đứa con gái nhút nhát sợ sệt, Tống Quốc Lương siết chặt hai bàn tay buông thõng bên hông, mắt đỏ hoe: “Vợ , …”
“Đừng nữa. Mau đây dọn đồ, bên đó còn quét dọn, khi còn sửa sang .” Đỗ Tiểu Oánh cắt ngang lời chồng, cúi mặt xuống.
Cô tạm thời nên đối diện với đàn ông thế nào.
Dù kiếp chuyện chẳng do , nhưng…
Đồ đạc của con sáu ít đến đáng thương, chẳng mấy chốc dọn xong.
Hai vợ chồng gánh thóc vai, Đại Nha cõng hành lý, cả nhà ba ngoái đầu, lẳng lặng rời khỏi nhà họ Tống.
“Mẹ, để con gọi các em. Con sợ mấy đứa chạy về, ông bà bắt đánh cho thì khổ.” Đại Nha lo lắng.
“Ừ, .”
Hai vợ chồng im lặng suốt dọc đường, cho đến khi dừng căn nhà lớn chân núi – ngôi nhà từng oai vệ nay vắng tanh, cỏ dại mọc cao ngang , phủ lên một vẻ c.h.ế.t chóc tiêu điều.
Đỗ Tiểu Oánh khẽ thở , theo chồng bước . Trong sân vắng ngắt, gió rít qua từng bụi cỏ, chính giữa là ngôi nhà gạch xanh lợp ngói to nhưng phủ đầy rêu phong. Phía là mấy gian nhà đất và chuồng củi, còn một cánh cửa nhỏ nối ngoài, ảnh hưởng đến chỗ ở chính.
Cách đó xa là khu đất từng nuôi gia súc và cho tá điền ở, nay thành chuồng bò để nhốt những đưa về cải tạo.
Người trong thôn đều chê bẩn, sợ vạ lây, nên hễ qua đó thì già trẻ gái trai đều né, chẳng ai lai vãng.
Chính vì , cũng chẳng ai rảnh mà kiếm chuyện với bọn họ.
Đỗ Tiểu Oánh thấy ngược cảm thấy yên tâm. Không ai tới quấy rầy, mà kiếp , mấy trong chuồng bò đều lượt minh oan, về thành phố. Chỉ tiếc rằng…
“À, mà … đột nhiên về?” Đỗ Tiểu Oánh chồng đang khom lưng nhổ từng bụi cỏ dại, khẽ hỏi.