Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 97
Cập nhật lúc: 2024-11-24 18:19:29
Lượt xem: 1
Không biết có phải nhờ tác động từ tấm thẻ tre hay không, nhưng bây giờ, khi nhìn vào chữ triện nhỏ trên tủ, cô không còn thấy xa lạ như lúc đầu. Tiện tay, cô mở thử ngăn tủ có dán chữ "đậu nành," nhưng bên trong đã trống rỗng.
Không nản lòng, cô lần lượt kiểm tra hơn ba trăm chiếc tủ. Sau cùng, cô chỉ tìm được năm loại hạt giống còn sót lại: ớt, táo đỏ, bắp, vải và nhân sâm.
Suy nghĩ một chút, cô cầm lấy các hạt giống rồi ra mảnh ruộng phì nhiêu bên ngoài căn nhà lá, tỉ mỉ gieo trồng chúng. Xong xuôi, cô múc hai thùng nước giếng tưới kỹ từng gốc.
Nhìn mảnh đất trồng trọt, lòng cô tràn đầy hăng hái. Có không gian chờ này, cô không còn phải lo lắng về cái ăn cái mặc trong năm nay nữa. Dù mảnh ruộng không lớn, nhưng cũng đủ cung cấp cho gia đình.
Nga
Sau khi hoàn tất mọi việc, Cố Nguyệt Hoài rời khỏi không gian chờ. Bên ngoài, trời vẫn còn tối và những hạt mưa nhỏ đang rơi lất phất.
Cô gom hết các rương gỗ chứa vàng bạc và đồ cổ, lần lượt cất vào kho chứa trong không gian. Cô từng đau đầu không biết giấu chúng ở đâu, nhưng giờ thì vấn đề đã được giải quyết. Không nơi nào an toàn hơn không gian chờ này.
Trước khi rời đi, cô liếc nhìn mảnh ruộng bên ngoài thêm một lần. Nhưng vừa nhìn, cô đã không khỏi sửng sốt. Dù biết tốc độ sinh trưởng trong không gian chờ rất nhanh, nhưng cô không ngờ nó lại nhanh đến mức khó tin như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/97.html.]
Cố Nguyệt Hoài cẩn thận gieo mỗi loại hạt giống một ít xuống mảnh ruộng trong không gian chờ.
Chỉ trong chớp mắt, cây ớt đã nảy mầm, những chồi xanh non mơn mởn nhô lên khỏi mặt đất. Táo đỏ cũng bắt đầu phát triển, những cây con đã cao bằng ngón tay trỏ. Trong số đó, ngô là loại phát triển nhanh nhất, chỉ một lát đã vươn cao hơn nửa người. Cây vải cũng tương tự như táo đỏ, nảy những mầm nhỏ đầy sức sống.
Chỉ duy nhất nhân sâm vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài chẳng hề nôn nóng. Cô cong môi, ánh mắt dừng trên những mầm cây non xanh tươi, cảm thấy một niềm vui khó tả.
Bước ra khỏi không gian, cô múc nửa ly nước giếng từ trong căn nhà lá. Trở lại giường, cô nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Nước giếng trong vắt, mát lành, mang theo vị ngọt thanh nhẹ, khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
Chỉ cần một ly nước giếng, cả cơ thể cô như được tiếp thêm sức sống.
Cô đặt ly xuống, nằm tựa lưng trên giường, cong môi nở một nụ cười thỏa mãn. Đêm nay mới thật sự là khởi đầu cho cuộc đời mới của cô.
Cô đã vượt qua Điền Tĩnh, chiếm lại không gian chờ của tổ tiên. Từ đây, cô quyết tâm kéo cả nhà mình thoát khỏi nghịch cảnh, sống một cuộc đời đáng mơ ước!