Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 897
Cập nhật lúc: 2024-12-30 15:32:41
Lượt xem: 39
Kim Xán cắn môi, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy đau lòng:
"Sao lại thế này? Anh bị làm sao vậy?"
Lôi Nghị xua tay, giọng điệu thoải mái:
"Không sao cả, chỉ là cái bàn trong ký túc xá bị hỏng, tôi sửa lại nên không cẩn thận trầy tay thôi."
"Tôi xem thử!" Uông Tử Yên nhíu mày, tiến lại gần, xem xét kỹ vết thương trên mu bàn tay Lôi Nghị. Cô kiểm tra một lượt rồi thở phào nhẹ nhõm:
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến gân cốt. Về bôi chút thuốc đỏ là ổn."
Nói xong, cô còn chưa kịp để Kim Xán thở phào thì đã nhắc nhở thêm:
"Nhưng này, tôi nói rồi đấy, vết thương này tuyệt đối không được dính nước. Nếu bị nhiễm trùng, đến lúc đó lại phải vào bệnh viện, vừa tốn tiền vừa chịu khổ, không đùa đâu."
Lôi Nghị nhún vai, không mấy để tâm đáp:
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao cả. Cô không cần làm quá lên thế."
Nghe vậy, Uông Tử Yên trừng mắt nhìn anh:
"Không nghe lời bác sĩ thì tự chịu thiệt!"
Kim Xán đứng bên, khẽ gật đầu đồng tình, giọng nhỏ nhẹ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/897.html.]
"Tử Yên đã nói thế rồi, anh đừng già mồm nữa. Mấy ngày này đừng để vết thương dính nước, biết không?"
Nga
Lời của Uông Tử Yên tuy mạnh mẽ, lý lẽ đầy đủ , nhưng hiển nhiên không tác động bằng Kim Xán nói nhỏ vài câu . Lôi Nghị nhìn Kim Xán, ánh mắt dịu lại, gật đầu:
"Được rồi, đã biết . Anh hứa sẽ không để tay dính nước trong mấy ngày tới. Như vậy được chưa?"
Uông Tím Yên nhìn hai người trước mắt, khóe miệng nhếch lên, tức giận trừng mắt nhìn họ một cái.
Nếu như cô sống ở thời hiện đại , có lẽ lúc này sẽ ngẩng mặt lên trời thở dài một hơi: cẩu lương vô nhân đạo a , như thế nào luôn hướng trong miệng ta tắc !
Yến Thiếu Ly, đang bận rộn đút cơm cho Yến Thiếu Đường, thấy cảnh này thì trêu chọc:
"Lão Lôi, anh đối xử với Tiểu Xán tốt thật đấy!"
Gương mặt Kim Xán lập tức đỏ bừng. Nước da cô trắng, nên mỗi lần đỏ mặt đều rất rõ.
Lôi Nghị chỉ cười mà không đáp. Cậu biết Kim Xán ít nói, là người hay ngại ngùng hiếm khi chủ động bày tỏ, nên cậu luôn tôn trọng cô.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài bưng đĩa thịt gà xào kỹ lên bàn. Nhìn Uông Tử Yên, cô hơi ngạc nhiên hỏi:
"Tử Yên còn biết xem bệnh? Thật sự là bác sĩ sao?"
Dù cô có hỏi như vậy, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ ràng. Ở thời đại này , bác sĩ được xem như nhân tài kỹ thuật , nếu thật là bác sĩ , Uông Tử Yên chắc chắn sẽ không bị phân phối đến một đơn vị xa xôi như Liễu Chi Đại Đội. Đó là chưa kể, cô ấy có thể còn được giữ lại ở công xã, hoặc thậm chí là huyện để nhận công tác .
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》