Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 724

Cập nhật lúc: 2024-12-25 20:49:20
Lượt xem: 12

Căn nhà gỗ nhỏ chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng lửa cháy tí tách vang lên đều đặn, phá vỡ không gian yên ắng.

Ánh sáng từ những ngọn lửa toả ra khiến căn nhà gỗ nhỏ bé như dát lên một màu vàng dịu dàng , thêm phần ấm cúng và bình yên, như hòa quyện giữa sự giản dị của đời thường và tĩnh lặng của núi rừng.

Ở một nơi khác.

Nhóm người thuộc đại đội sản xuất Đại Lao Tử bị mắc kẹt giữa sườn núi. Trận lở núi kèm theo cây cối đổ ngổn ngang đã cắt đứt con đường duy nhất để cầu cứu trợ giúp.

Vương Phúc ngồi xổm bên cạnh sơn động, hai tay ôm đầu, vẻ mặt tràn ngập chán nản. Nhìn ra ngoài trời mưa rả rích, ông ta không khỏi lo lắng cho tình trạng của Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh, Yến Thiếu Ngu và Tống Kim An. Nghĩ đến việc họ có thể gặp nguy hiểm, Vương Phúc cảm thấy đầu đau như búa bổ, cả người cũng nhức mỏi không chịu nổi.

Là bí thư chi bộ của đại đội, việc để xảy ra chuyện với xã viên và thanh niên trí thức là trách nhiệm mà ông ta không cách nào chối bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/724.html.]

Vương Bồi Sinh bước tới, nhìn thấy bộ dạng của Vương Phúc, định mở miệng nói gì đó, nhưng Vương Phúc đã cất giọng khàn khàn: "Mọi người dàn xếp ổn thỏa chưa?"

Nga

"Haiz, có gì mà dàn xếp không ổn thỏa. Nguyên cả đám đều rất hoảng loạn, kêu la một lúc rồi cũng ngủ cả. Nhưng nếu trời cứ tiếp tục mưa thế này, không biết bao giờ mới về được. Cứ bị nhốt mãi thế này, chẳng mấy chốc sẽ xảy ra chuyện mất thôi." Giọng nói của Vương Bồi Sinh đầy vẻ cay đắng.

Vương Phúc bật cười tự giễu: "Vậy còn có thể làm gì được nữa?"

Vương Bồi Sinh định lên tiếng đáp lại thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Cả hai quay đầu lại nhìn, thấy người tới là Cố Đình Hoài.

Vẻ mặt Cố Đình Hoài khó coi, hai tay anh ấy nắm chặt thành nắm đ.ấ.m rồi buông xuống, ánh mắt kiên định: "Bí thư chi bộ, chủ nhiệm Vương, tôi quyết định trở về. Tôi sẽ tìm nhóm dân quân ở công xã đến cứu viện. Em gái tôi và hai thanh niên trí thức vẫn chưa rõ sống c.h.ế.t ra sao. Tôi không thể chờ được nữa!"

Vừa dứt lời, Vương Phúc và Vương Bồi Sinh đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đầy lo lắng.

Vương Phúc không tán thành, giọng nói trầm xuống: "Trở về? Sao cậu lại có ý định trở về? Trời mưa lớn như thế này, ngọn núi thì không ổn định, sườn núi lại trơn trượt. Lúc này mà trở về chẳng khác nào tự tìm đường chết. Còn cha cậu nữa, ông ấy có cho phép cậu làm vậy không?"

Loading...