Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 527
Cập nhật lúc: 2024-12-20 18:42:54
Lượt xem: 49
Nhóm người này ở kinh thành đều là những nhị thế tổ không làm việc đàng hoàng , vốn dĩ vì việc xuống nông thôn cắm đội mà lòng đầy ấm ức, vẫn luôn cáu kỉnh không có chỗ phát tác . Bây giờ lại còn bị cô gái nông thôn cao ngạo này cố tình không để ý tới , cả đám lập tức liền bị chọc giận . Không khí trên xe trở lên căng thẳng .
Ngụy Lạc nhíu mày, định mở miệng hòa giải, nhưng Tống Kim An đã cau mày, giọng nói mang theo chút bực bội:
"Mọi người đừng làm loạn nữa! Đây là công việc của biên tập Cố, quấy rầy người ta làm gì? Mau về chỗ ngồi đi!"
Nghe vậy, đám thanh niên bất đắc dĩ trở về chỗ ngồi, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo Cố Nguyệt Hoài.
Bấy giờ, một người phụ nữ ngồi bên cạnh Tống Kim An khẽ nhếch môi, nở nụ cười lạnh lùng.
Cô ta chậm rãi cất tiếng, giọng điệu đầy châm biếm:
"Nữ đồng chí ở nông thôn sao có thể giống ở thủ đô? Nghe nói ở mấy nơi hẻo lánh đó, người ta vẫn giữ thói quen lạc hậu, chẳng khác gì phụ nữ thời xưa. Mặt và chân còn không dám để đàn ông nhìn, các cậu tò mò làm gì?"
Nga
Tống Kim An nghe những lời cay nghiệt ấy, lập tức trầm giọng quát:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/527.html.]
"Nhược Nhân!"
Phan Nhược Nhân nhún vai, giọng điệu bất cần: "Em không nói nữa là được , anh gấp cái gì?"
Cố Nguyệt Hoài đang chăm chú vẽ tranh, nhưng khi nghe thấy hai chữ "Nhược Nhân", bàn tay cô khựng lại. Cô ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía Phan Nhược Nhân, một tia kỳ lạ thoáng qua đáy mắt.
Đúng lúc đó, Tống Kim An cũng ngẩng lên, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt trái xoan trắng nõn của Cố Nguyệt Hoài. Cô đẹp hơn cả những gì anh ta tưởng tượng. Tống Kim An ngỡ rằng ánh mắt Cố Nguyệt Hoài đang dừng trên mình, khiến khuôn mặt anh ta lập tức đỏ bừng. Anh lúng túng đến mức không thốt nên lời.
Phan Nhược Nhân nhận ra sự bất thường của Tống Kim An, bèn nhìn theo hướng tầm mắt của anh ta. Đối diện với đôi mắt mèo trong veo, đen láy của Cố Nguyệt Hoài khiến cô ta không khỏi hoảng hốt. Trong lòng lộp bộp một tiếng , trong ánh mắt Phan Nhược Nhân cũng lộ ra sự chán ghét.
Cố Nguyệt Hoài thấy rõ sự chán ghét đó, khóe môi khẽ cong lên. Đời trước, cô và Phan Nhược Nhân đã ghét nhau như chó với mèo , xem ra , dù cô trọng sinh thì cũng không thể nhìn cô gái này thuận mắt hơn được .
Cô liếc nhìn Tống Kim An, ân , vẫn là dáng vẻ của đời trước, không phải là người bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thôi rữa , lại cũng không phải kiểu người đạo mạo trang nghiêm . Tống Kim An, quả thật là một người tốt ôn hoà từ trong ra ngoài, đáng tiếc, mắt mù .