Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-21 19:38:25
Lượt xem: 3
Dứt lời, Trần Nhân xoay người, bước nhanh vào nhà.
Cố Nguyệt Hoài nhìn theo bóng lưng cô ta, giọng nói trầm tĩnh vang lên:
"Đừng quên ba cân bột mì và một cục xà phòng nữa."
Trần Nhân lảo đảo, quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt tức tối đến cùng cực. Về đến nhà, cô ta run rẩy mở hộp gỗ đựng tiền của anh trai, vừa lôi ra những đồng bạc lẻ, vừa nghiến răng nghiến lợi.
Một lúc lâu sau, Trần Nhân bước ra khỏi nhà, trên tay nắm chặt một xấp tiền lẻ lẫn lộn. Đôi mắt cô ta hằn lên tia căm tức, tiến thẳng đến chỗ Cố Nguyệt Hoài. Đột nhiên, cô ta hất mạnh nắm tiền lên người đối phương. Những tờ bạc bay lả tả trong không khí rồi rơi lộn xộn xuống mặt đất.
Nga
Đám đông đứng xem xung quanh không khỏi trầm trồ. Nhiều ánh mắt nhìn Trần Nhân với vẻ hâm mộ. Nhà cô ta quả không hổ danh gia đình chiến sĩ thi đua của đại đội, cả nhà làm việc chăm chỉ, hai người giữ chức tiểu đội trưởng. Mười đồng tiền không phải con số dễ lấy ra, vậy mà Trần Nhân ném đi không tiếc tay.
Vẻ mặt cô ta đầy đắc ý, chỉ tay vào đống tiền dưới đất, giọng mỉa mai:
"Cô muốn tiền đúng không? Nhặt đi! Thứ không biết xấu hổ như cô cũng chỉ xứng đáng cúi xuống đất nhặt từng đồng thôi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/5.html.]
Chưa dừng lại ở đó, cô ta lại vung tay ném mạnh một cái túi xuống đất. Miệng túi không được buộc kỹ, bột mì bên trong vung vãi khắp nơi. Vài xã viên đứng gần đó không khỏi thở dài tiếc nuối – đây là lương thực tinh, không dễ mà có.
Trần Nhân cười khanh khách, chống nạnh nói lớn:
"Nhà cô toàn người ăn không ngồi rồi, ăn kiểu gì chẳng được! Đồ tôi trả rồi, tiền cũng đưa rồi. Còn muốn làm chị dâu Trần Nhân tôi à? Đợi kiếp sau đi!"
Lông mi Cố Nguyệt Hoài khẽ run, ánh mắt lạnh lẽo như kết sương. Cảnh tượng trước mắt bất giác kéo cô trở về ký ức của kiếp trước.
Kiếp trước, cô từng như một con rối thấp hèn, quỵ lụy trước mặt Trần Nhân chỉ mong lấy được lòng tốt từ cô ta. Cô nín nhịn, chịu nhục, làm việc không công, hết lần này đến lần khác đến nhà họ Trần, hy vọng Trần Nhân nói giúp vài lời để anh trai cô ta – Trần Nguyệt Thăng – nhìn thấy tấm chân tình của cô.
Nhưng đổi lại, những lời nhục mạ như d.a.o cứa vào lòng cô:
"Cố Nguyệt Hoài, cô đúng là đồ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Với bộ dạng xấu xí của cô, có thèm ai cũng không ai thèm!"
"Anh tôi đã có người thích rồi, là chị Điền Tĩnh hàng xóm nhà cô. Anh ấy đang tích cóp một trăm đồng tiền làm sính lễ, còn chuẩn bị bốn món đồ lớn. Cô tưởng cô là ai mà so được với chị ấy?"