Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 46
Cập nhật lúc: 2024-11-22 15:02:57
Lượt xem: 3
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên: "Ha ha ha, con gái tôi nói rất đúng! Lôi Đại Chùy, ông muốn dùng s.ú.n.g để ép con gái tôi phải bỏ qua, đi cầu tình cho cháu gái ông sao? Vậy tôi sẽ tố cáo ông lên trên trấn!"
"Ủy ban Cách Mạng huyện, ông có biết không? Tôi quen biết lãnh đạo lớn ở đó!"
Nga
Cố Nguyệt Hoài nghe thấy những lời này, trong lòng dâng lên một cảm giác nghẹn ngào. Hốc mắt cô nóng lên, nước mắt không thể kìm nén mà rơi xuống.
Đã bao lâu rồi cô chưa được nghe giọng nói này?
Lôi Đại Chùy nghe thấy tiếng động này, vẻ mặt càng trở nên u ám hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/46.html.]
Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn người đến, một người đàn ông cao lớn, vóc dáng khôi ngô, khuôn mặt chữ điền, khóe mắt có vết sẹo dài như hai ngón tay, dưới lông mày có một hình chữ xuyên sâu hun hút, tạo nên cảm giác bướng bỉnh và ngông cuồng. Người này là cha cô, Cố Chí Phượng.
Cố Chí Phượng, theo tên của ông được ông nội đặt cho, mang ý nghĩa "hy vọng thành rồng thành phượng", sẽ thừa kế công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng thực tế, ông đã làm gia đình phá sản khi còn trẻ, thua sạch tài sản trong tay vào cờ b.ạ.c và mấy trăm mẫu đất, dẫn đến cái c.h.ế.t của ông nội vì tức giận. Nhà họ Cố đã mất hết gia sản.
Cái gọi là họa, ai biết sau này lại có thể biến thành phúc; cái gọi là phúc, ai hay chính là mầm mống của tai họa.
Sau đó, vào thời điểm xã hội bắt đầu có cải cách, sự khủng hoảng gia đình lại đưa đến một cơ hội. Nhà họ Cố từ một gia đình giàu có, phá sản và trở thành nông dân nghèo, hưởng những phúc lợi giống như các nông dân khác, không giống gia đình Nhậm Thiên Tường , cửa nát nhà tan, còn nơi chốn bị người khinh thường giẫm đạp.
Nhưng mẹ cô, thời trẻ cũng là Dương tiểu thư thời thượng và xinh đẹp, có mỹ mạo, có văn hóa, có tự tôn, đã không thể chịu đựng được áp lực cuộc sống, không thể chịu đựng được sự chênh lệch khi mà đang được hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí bỗng chốc lại trở nên bần cùng như vậy. Đúng vậy, bà không thể chấp nhận sự nghèo khó, và đã tái giá, bỏ lại cô khi vừa mới được sinh ra không lâu.
Ở kiếp trước, cô luôn oán trách vì sao mẹ nàng tái giá hưởng phúc mà không mang theo cô, nhưng sau này cô mới hiểu ra, việc mẹ gả cho người thành phố cũng không mang lại hạnh phúc. Kiếp này, cô đã không còn oán hận gì với mẹ nữa. Cô cũng hiểu ra rằng, mỗi người đều có quyền được đưa ra sự lựa chọn cho cuộc đời mình, và dù sướng hay khổ, thì người đó cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn ấy.