Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 440
Cập nhật lúc: 2024-12-19 08:14:56
Lượt xem: 45
Cố Chí Phượng có chút thở dài, khẽ nói:
"Không biết thuế nông nghiệp của lương thực năm nay là bao nhiêu. Hy vọng có thể giữ lại nhiều hơn một chút, để người dân có thể sống thoải mái, có một năm sung túc đủ ăn."
Cố Nguyệt Hoài nhìn cha mình, trong lòng khẽ thở dài. Cô biết suy nghĩ này của cha chỉ là hy vọng mong manh, khó có thể trở thành hiện thực.
Khi bữa sáng được chuẩn bị xong, Cố Nguyệt Hoài ăn vội mấy miếng rồi định xách giỏ đi chợ. Nhưng đúng lúc này, bác cả Cố Thiên Phượng chạy xe đạp đến, vẻ mặt ông trông ủ rũ, không khó để nhận ra không phải chuyện vui vẻ.
Như dự đoán, sau khi vào nhà, Cố Thiên Phượng ngồi xuống giường mà không nói một lời, cứ như thể ông là một bức tượng đá.
Nga
“Anh cả, hôm nay có chuyện gì vậy? Nếu không có việc gì thì em phải đi làm đây . Bé , mấy giờ rồi?” Cố Chí Phượng vén tay áo, quay đầu hỏi Cố Nguyệt Hoài. Ông biết con gái đã mua một chiếc đồng hồ.
Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn đồng hồ một cái:
"Sáu giờ rưỡi ạ."
Cố Thiên Phượng nhìn đồng hồ trên tay cô với ánh mắt kinh ngạc. Chiếc đồng hồ Hải Thị nổi tiếng, ít nhất giá cũng từ tám mươi đến chín mươi đồng, hơn nữa nếu không có phiếu mua đồng hồ thì cho dù có tiền cũng không thể mua được. Đó là một món đồ xa xỉ!
Ánh mắt ông ta lóe lên, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Cố Nguyệt Hoài. Chẳng lẽ đúng như Ngân Phượng nói, nhà Chí Phượng phát tài rồi sao?
"Sáu giờ rưỡi rồi, anh cả, em đi làm đây." Cố Nguyệt Hoài đứng lên, chuẩn bị đi làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/440.html.]
"Bé , múc cho bác cả một chén cháo nhé, cha đi làm trước." Cố Chí Phượng vừa nói, rồi quay sang Cố Đình Hoài, người vừa ăn xong chén cháo, chuẩn bị ra ngoài.
Khi Cố Chí Phượng chuẩn bị đi, Cố Thiên Phượng bỗng sốt ruột:
"Haizz, chờ một chút! Chí Phượng, anh cả có chuyện muốn nói với em!"
Cố Chí Phượng nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn:
"Chuyện gì thế? Anh cả, anh cứ nói đi."
Cố Thiên Phượng ngập ngừng nhìn em trai, suy nghĩ về con trai ở nhà chuẩn bị kết hôn, cuối cùng ông ta nhắm mắt lại, nói:
"Chính là… chính là, em xem này, có thể cho anh mượn một trăm đồng được không?"
"Một trăm đồng?" Cố Chí Phượng hít một hơi, ngạc nhiên. Một trăm đồng, một số tiền không nhỏ.
Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn, không xen vào lời.
Cố Đình Hoài thì thẳng thắn lên tiếng:
"Bác cả, bác cũng biết điều kiện nhà cháu rồi, chúng cháu cũng không kiếm được nhiều như đi làm xưởng thị của bác đâu, nếu bán nhà thì cũng không đủ nhiều tiền như vậy, sao có thể cho bác mượn được?"