Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 298
Cập nhật lúc: 2024-12-08 17:44:03
Lượt xem: 30
Giờ khắc này, trong đầu Cố Duệ Hoài chỉ toàn là hình ảnh Điền Tĩnh, đôi mắt đẫm lệ như hoa lê dính mưa, và những lời bi thương đến tột cùng của cô ta : “ Anh hai Cố , về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa . Cố thúc, Cố đại ca, Cố tam ca, bọn họ đều nghe theo Nguyệt Hoài, mà Nguyệt Hoài đối với em ... nếu chúng ta tiếp tục lui tới, bọn họ e là ngay cả anh cũng sẽ không nhận .”
"Em không hiểu, anh vì em mà bị thương, em chăm sóc anh, em đã làm sai chỗ nào?"
" Nguyệt Hoài vừa nói với em , chỉ cần cô ấy ở đây một ngày , thì tuyệt đối không để em yên. Em rất sợ hãi ..."
" Xin lỗi anh hai Cố , bây giờ em sẽ đưa anh về , sau này chúng ta không gặp riêng nữa ."
Nga
"..."
Cố Duệ Hoài nói xong, chưa kịp để mọi người phản ứng, anh ta bất ngờ lao tới Cố Nguyệt Hoài, kéo mạnh chân bị thương, bàn tay như chiếc quạt hương bồ bóp chặt cổ cô, ánh mắt như thú hoang mất lý trí, đầy thù hận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/298.html.]
Cố Nguyệt Hoài cảm thấy cổ mình bị bóp chặt, khí huyết nghẽn lại khiến cô không thể thở được. Đồng tử cô co rút lại, một cảm giác đau đớn, ngạt thở bao trùm khiến cô chỉ còn biết tuyệt vọng nhìn khuôn mặt đầy căm phẫn của Cố Duệ Hoài ngay sát bên.
Cô bỗng có cảm giác xa lạ, như thể khoảng thời gian cô từng được anh hai đón về nhà chăm sóc ở kiếp trước đã trở thành quá khứ quá xa xôi, không thể nào chạm tới . Hình ảnh người anh ở bên cô, bảo vệ cô, giờ đây đã trở thành ký ức mờ nhạt, không còn tồn tại nữa, thay vào đó là gương mặt dữ tợn tràn đầy thù hận .
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài vội vã xông lên, cố sức kéo Cố Duệ Hoài ra, nhưng anh ta như bị một lực gì đó tiếp thêm sức mạnh , sức lực mạnh mẽ đến mức không ai có thể lay chuyển được.
“Cố Duệ Hoài! Mày thật sự điên rồi! Bé là em gái ruột của mày đấy !” Cố Chí Phượng hoảng hốt .
“ Lão nhị, buông tay! Em mau buông tay ! Bé !” Cố Đình Hoài gào lên, cố sức kéo tay Cố Duệ Hoài ra khỏi cổ Cố Nguyệt Hoài, song không thể làm gì được .
Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đều run rẩy, hoàn toàn không ngờ rằng cảnh tượng huynh đệ tương tàn lại diễn ra ngay trong chính gia đình mình.
Cố Nguyệt Hoài giãy giụa, cố gắng duỗi tay bẻ bàn tay Cố Duệ Hoài ra khỏi cổ mình , nhưng bỗng nhiên , cô nghe thấy giọng hắn khàn đặc, đầy căm phẫn : “ Cố Nguyệt Hoài, mày vì cái gì không c.h.ế.t đi ? Mày ích kỷ như vậy, sự tồn tại của mày chỉ khiến cả nhà này phải chịu khổ! Mày đi c.h.ế.t đi! Đi c.h.ế.t đi !”