Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 242

Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:53:24
Lượt xem: 39

Quản lý phiếu vải rất nghiêm ngặt: không được làm giả, không được sửa, không được mua bán, thậm chí trên mỗi phiếu vải còn ghi rõ thời hạn sử dụng. Cố Nguyệt Hoài tìm ngay cô nhân viên xinh đẹp và hỏi: "Xin chào, có thể giúp tôi lấy vải không?"

Cô nhân viên có vẻ hơi hoảng hốt, không đan áo như mọi khi, mà ngồi thẫn thờ cho đến khi Cố Nguyệt Hoài lên tiếng, mới giật mình tỉnh lại, vội vàng đứng dậy và nói: "Dạ, được, cô vui lòng đợi một lát."

Diêu Mỹ Lệ đứng dậy, đi lấy vải trong tủ, nhưng Uông Thanh, cô nhân viên bên cạnh, không bỏ lỡ cơ hội châm chọc: "Ha ha, cẩn thận đấy, đừng để vải rơi xuống, làm bẩn là phải đền đó!"

Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhìn Uông Thanh một cách sắc bén. Đúng là lần trước cô ta đã lải nhải suốt, thật là ồn ào.

Uông Thanh thấy ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài, quay lại trừng cô một cái rồi nói: "Nhìn gì mà nhìn?"

Nga

Cô ta dừng lại, ánh mắt đột ngột chứa đầy sự ghen tị khi nhìn đến gương mặt Cố Nguyệt Hoài. Nhưng khi nhìn thấy thân hình đẫy đà của cô, cô ta lại cười nhếch mép và nói: "Với thân hình của cô, may quần áo chắc phải tốn không ít vải nhỉ? Phiếu vải cô cầm đủ không?"

Diêu Mỹ Lệ, trong lúc đang lấy vải, quay lại nhắc nhở Uông Thanh: "Cô bớt nói mấy câu đi, được không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/242.html.]

Uông Thanh cười khẩy, không chịu im lặng: "Cô cho rằng cô vẫn là con dâu của bí thư công xã à?"

Cố Nguyệt Hoài nghe thấy cụm từ "bí thư công xã", sắc mặt khẽ biến, đáy mắt thoáng qua một tia u ám.

Diêu Mỹ Lệ mặt mày tái nhợt, tay siết chặt lấy vải vóc, không biết chỉ là vì đau lòng hay cả vì bị chọc trúng nỗi đau trong lòng mà cảm thấy xấu hổ. Sắc mặt khó xử của cô ấy khiến một người bán hàng khác không thể đứng nhìn được nữa, bèn lên tiếng giải vây: “Được rồi, Uông Thanh, mọi người đều là đồng nghiệp, cô đừng nói nữa.”

Uông thanh hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói khó nén vui sướng khi người gặp họa: “Tôi lại không nói sai.”

Cố Nguyệt Hoài đột nhiên bật cười nhẹ, ánh mắt nhìn Uông Thanh lạnh lùng như d.a.o sắc. Giọng cô bình thản, không chút cảm xúc: "Cung Tiêu Xã mà có người như công nhân khắc nghiệt như cô, đúng là đủ xui xẻo. Cũng không biết cô dựa vào quan hệ gì mà có thể tiến vào đây?"

Uông Thanh đột ngột đứng dậy, chỉ tay vào mũi Cố Nguyệt Hoài và quát lớn: "Cô! Cô nói cái gì vậy hả?"

Nhân viên bán hàng ở Cung Tiêu Xã là một trong "Tám quan to công xã", ai chẳng khen ngợi thổi phồng vài câu về họ? Đây là lần đầu tiên Uông Thanh nghe ai dám châm chọc ngay trước mặt, lại còn công khai mỉa mai như vậy. Cô gái này là về sau không muốn đến Cung Tiêu Xã mua đồ nữa phải không?

 

Loading...