Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1602
Cập nhật lúc: 2025-03-15 22:57:45
Lượt xem: 15
Bạch Thải Vi thấy người tới , liền đoán người kia hẳn là ' đặc biệt ' tới khoe khoang thân phận "đối tượng" của Yến Thiếu Ngu trước mặt cô.
Một kẻ nông cạn, tâm tư hẹp hòi . Không biết là con mắt nào của Yến Thiếu Ngu mù rồi, hoặc là cả hai con mắt đều không còn sử dụng được. Nếu không thì cô ta thật chẳng hiểu nổi lý do Yến Thiếu Ngu không để ý đến một cô gái ưu tú như cô ta mà thích Cố Nguyệt Hoài là gì .
Bạch Thải Vi khẽ cười lạnh, thu lại ánh mắt, không buồn nhìn thêm.
Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng nhận ra sự chán ghét và địch ý trong ánh mắt Bạch Thải Vi, nhưng cô chẳng hề bận tâm. Trong mắt cô, đối phương càng tỏ ra khó chịu thì tình hình càng trở nên rối ren, mà cục diện càng hỗn loạn lại càng có lợi cho cô và Thiếu Ngu.
Cô nở nụ cười nhẹ, từng bước tiến lại gần, dừng phía sau Tống Kim An, giọng điệu mang theo chút bông đùa:
Nga
“Thanh niên trí thức Tống, thư ký Thạch, tôi nhìn thấy hai người cho nên qua đây chào hỏi một chút , không làm phiền chứ?”
Tống Kim An sắc mặt khẽ biến, lập tức đứng bật dậy, quay đầu nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài. Dáng vẻ lười nhác, uể oải ban nãy của anh ta lập tức tan biến, thay vào đó là sự căng thẳng khó che giấu. Giọng nói anh ta có chút vội vàng:
“Đồng chí Cố, vừa rồi cô ngồi ở đâu? Tôi hoàn toàn không thấy cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1602.html.]
Sự thay đổi thái độ quá mức rõ ràng này khiến những người ngồi cùng bàn không khỏi liếc nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên vi diệu.
Hứa Ân, lúc trước vẫn còn vui vẻ tươi cười, giờ phút này lại như gà chọi, sắc mặt khó coi:
“Cô đến đây làm gì?!”
Cố Nguyệt Hoài nhún vai, thần sắc thản nhiên, khóe môi cong lên một nụ cười mỉa mai:
“Chỉ là muốn chào hỏi người quen một chút thôi . Sao ? Không được ?”
Tống Kim An quay sang liếc nhìn Hứa Ân, sau đó kéo ghế sang một bên, lịch sự nói: “Cố đồng chí, cô ngồi chỗ tôi đi.”
Thái độ niềm nở quá mức của anh ta khiến Hứa Ân giận đến đỏ mặt, bất giác bật thốt: “Anh Kim An!”
Thế nhưng, Tống Kim An không hề bận tâm đến cảm xúc của cô ta. Sau khi thấy Cố Nguyệt Hoài an vị, anh ta như trút được gánh nặng, lập tức tìm thêm một chiếc ghế, kéo sát đến ngồi bên cạnh cô, giọng nói trầm thấp, thái độ cẩn thận dò hỏi cô đã vào đây bằng cách nào, có gặp khó khăn gì không, thậm chí còn ân cần như thể đang quan tâm đến một người bạn thân thiết.
Trái lại, Cố Nguyệt Hoài vẫn giữ thần sắc điềm nhiên, chẳng vì sự khách khí của anh ta mà tỏ ra bất ngờ hay xúc động.