Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1519

Cập nhật lúc: 2025-03-13 18:14:26
Lượt xem: 8

Nơi Cố Nguyệt Hoài tìm đến là "Hoài Hải Thị Chiêu Đãi Sở Số Một"—một trong những nhà khách chính thức của thành phố, chuyên tiếp đón khách từ nơi khác đến công tác hoặc lưu trú ngắn hạn.

Cô thuận lợi thuê được một phòng đơn giản nhưng sạch sẽ. Giá tuy hơi cao—mỗi đêm mất một khối năm hào—nhưng vẫn đáng giá. Phòng riêng giúp cô thoải mái hơn nhiều so với việc ở chung với hai, ba người khác.

Không phải cô kiêu ngạo hay khó hòa hợp, chỉ là vì có Tu Di không gian. Mọi thứ cô mang theo đều nằm trong đó, mà lấy ra dùng thì không tiện để người khác nhìn thấy.

Vào phòng, cô không vội nghỉ ngơi mà đi thẳng đến chiếc bàn gỗ đặt sát cửa sổ. Bóng đèn dây tóc trên trần tỏa ánh sáng vàng ấm áp, bao phủ căn phòng bằng một bầu không khí yên tĩnh, trầm mặc.

Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ ngồi xuống, mở Tu Di không gian, lấy ra giấy bút rồi bắt đầu viết thư gửi cho Yến Thiếu Ngu.

Giờ này bưu cục đã tan tầm, thư phải chờ đến sáng mai mới gửi đi được. Dựa theo khoảng cách, nhanh nhất cũng mất một ngày mới đến tay người nhận.

Khoảng thời gian chờ đợi này không thể lãng phí. Cô quyết định ra ngoài, tìm đến một cửa hàng ký gửi để bán chiếc vòng tay.

Viết xong thư, cô duỗi người, thả lỏng một chút. Bàn tay khẽ lật, từ trong không gian lấy ra một chiếc bánh bao thịt. Dù đã để trong Tu Di không gian khá lâu, nhưng khi vừa xuất hiện, hơi nóng vẫn còn bốc lên, hương thơm béo ngậy của thịt hòa cùng mùi bột mì lan tỏa khắp phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1519.html.]

Cô cắn một miếng, vị nước thịt đậm đà lập tức tràn trong khoang miệng. Cái ấm áp từ thức ăn lan xuống dạ dày, khiến cả người cô như được xoa dịu, sự mệt mỏi cũng dần tan đi.

Ăn xong bánh bao, cô lấy thêm một bình nước giếng trong không gian, uống vài ngụm.

Vậy là bữa tối cũng xem như đã được giải quyết đơn giản .

Nga

Cố Nguyệt Hoài bưng chậu nước ra ngoài, múc một ít nước lạnh rửa mặt. Làn nước mát lạnh chạm vào da thịt khiến cô khẽ rùng mình, cơn mệt mỏi vơi đi đôi chút. Gột sạch bụi đường, cô lau khô mặt, hít sâu một hơi rồi quay vào phòng, cẩn thận cài then cửa. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.

Căn phòng trọ đơn sơ, chiếc giường nhỏ hẹp, chỉ có một tấm chăn mỏng phủ lên. Cô vừa đặt lưng xuống, chưa kịp thả lỏng thần kinh thì trong đầu bỗng hiện lên phong thư mà Thạch Bác đưa cho cô lúc trước.

Ánh mắt cô hơi động, do dự giây lát rồi vươn tay lấy phong thư ra. Lá thư dày cộm, đặt trong lòng bàn tay mang đến cảm giác khá nặng .

Cô chậm rãi mở thư. Nhưng ngay khi ánh mắt chạm đến ' nội dung ' bên trong, đôi mày cô khẽ nhướng lên.

—Quả nhiên không khiến cô thất vọng.

Loading...