Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1504
Cập nhật lúc: 2025-03-12 15:05:39
Lượt xem: 9
Thạch Bác nhìn phản ứng của Tống Kim An , sau đó tiếp tục nói :
"Nhưng dù đã đạt được không ít thành tựu, ông ấy vẫn chưa thể thực sự đứng vững. Quan trường vốn như một ván cờ phức tạp, nơi từng vị trí, từng bước tiến lên đều phải trả giá. Sự ổn định không bao giờ là vĩnh viễn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị lung lay bởi những biến động không thể lường trước. Và lần này, ông ấy cần một cơ hội—một cơ hội để củng cố địa vị, để bảo đảm rằng bao nhiêu năm gầy dựng không trở thành công dã tràng."
Thạch Bác nhìn sâu vào đôi mắt đầy căng thẳng của Tống Kim An, từng câu từng chữ đều mang theo ý vị sâu xa:
"Kim An, cậu là con trai của tỉnh trưởng. Cậu có thể hiểu cho ông ấy, đúng không?"
Căn phòng chìm trong một sự yên lặng nặng nề.
Nga
Từng tia sáng yếu ớt len qua khe cửa sổ, hắt xuống khuôn mặt Tống Kim An. Anh ta không đáp lời ngay, chỉ khẽ siết chặt bàn tay, các khớp ngón tay vì dùng lực mà trắng bệch.
Lời nói của Thạch Bác không thiên vị ai, nhưng chính sự khách quan ấy lại khiến lòng Tống Kim An lạnh lẽo đến khó chịu.
Anh ta hiểu đạo lý này, cũng hiểu quy tắc vận hành của thế giới này. Anh ta biết rõ, trên ván cờ chính trị, không ai có thể thực sự đứng ngoài cuộc.
Nhưng...
Anh ta chưa từng nghĩ rằng, có một ngày chính mình sẽ bị đặt lên bàn cờ như một con tốt để hy sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1504.html.]
Sự phẫn nộ cuộn trào trong lồng ngực, đè nén đến mức khiến hô hấp trở nên nặng nề. Anh ta siết chặt cánh tay Thạch Bác, giọng nói khàn khàn, từng từ thốt ra đều mang theo sự chấn động không thể che giấu:
"Hiểu? Tôi phải hiểu thế nào đây? Bằng cách đánh đổi tự do của mình sao? Bằng cách biến hôn nhân của tôi thành một quân cờ để đổi lấy cái gọi là ‘cơ hội’ ư?"
Lời nói vang lên, mang theo áp lực đến nghẹt thở.
Thạch Bác lặng lẽ quan sát, rồi chậm rãi cất giọng, từng chữ mang theo sự thăm dò:
“Kim An, cậu là con trai của tỉnh trưởng. Cậu có thể hiểu được nỗi khổ tâm của ông ấy, đúng không?”
Căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng ngột ngạt.
Ánh sáng từ chiếc đèn bàn phản chiếu lên gương mặt Tống Kim An, càng làm nổi bật sắc mặt lạnh lùng của anh ta. Đôi bàn tay anh ta siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch, tựa như đang cố gắng kiềm nén một cơn bão lòng.
Lời của Thạch Bác không mang sự ép buộc, nhưng chính sự khách quan ấy lại khiến lòng Tống Kim An lạnh buốt.
Anh ta hiểu.
Anh ta luôn hiểu rõ quy tắc của thế giới này, hiểu rằng trên bàn cờ chính trị, không ai có thể đứng ngoài cuộc.