Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1502
Cập nhật lúc: 2025-03-12 15:02:56
Lượt xem: 3
Ban đầu, anh ta còn nghĩ rằng với cá tính mạnh mẽ của cô, rất có thể cô sẽ vì lòng tự trọng mà cảm thấy bị xúc phạm khi nhận tiền, có khi còn ném trả phong thư rồi trách mắng anh ta một trận.
Nhưng không ngờ...
Thạch Bác bật cười, lắc đầu. Trong lòng anh ta, ấn tượng về Cố Nguyệt Hoài lại càng trở nên khó nắm bắt hơn.
Anh ta xoay người, chậm rãi trở về tiểu lâu.
Vừa bước vào cửa, anh ta liền thấy dì Lý bưng đồ ăn từ bếp ra, khuôn mặt đầy nghi hoặc, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm ai đó.
"Thạch bí thư, đồng chí Cố đâu rồi? Cơm tôi đã nấu xong hết cả, chẳng lẽ cô ấy đi rồi?"
Bà vừa hỏi, vừa vô thức nhìn về phía cửa, như thể vẫn mong đợi ai đó quay lại.
Thạch Bác thản nhiên đáp: "Cô ấy có việc bận, không thể ở lại lâu. Tôi đi gọi Kim An xuống ăn cơm."
Nga
Nói dứt lời, anh ta cũng chẳng để tâm đến phản ứng của dì Lý, chỉ thẳng bước lên lầu, dáng vẻ hờ hững như thể chuyện vừa rồi chẳng có gì đáng bận tâm.
Dì Lý nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng có chút thất vọng, khẽ lẩm bẩm một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1502.html.]
"Tưởng đâu Kim An đưa bạn gái về nhà, ai ngờ lại không phải..."
Giọng nói pha lẫn chút nuối tiếc, nhưng cuối cùng bà cũng chỉ thở dài, xoay người tiếp tục công việc trong bếp.
Thạch Bác vốn tưởng rằng sẽ nghe thấy tiếng Tống Kim An nổi điên đập cửa, ai ngờ khi lên lầu, thứ chờ đợi anh ta lại là một bầu không khí im lặng đến quỷ dị.
Thạch Bác cau mày, trong lòng dâng lên một tia nghi hoặc. Anh ta đưa tay đẩy cửa, căn phòng yên ắng đến mức khác thường, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt lên nền nhà, kéo dài bóng dáng một thanh niên đang ngồi gục sàn nhà. Tống Kim An ngồi đó, lặng lẽ như một pho tượng gỗ, hai tay ôm đầu, hoàn toàn không có phản ứng.
Thạch Bác khẽ thở dài, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp. Anh ta bước tới vài bước, nhàn nhạt mở miệng:
"Cậu thật sự có tình cảm với cô ấy sao?"
Giọng nói của anh ta không còn vẻ trêu chọc như trước, mà mang theo chút nặng nề.
Tống Kim An vẫn không nhúc nhích, cũng không hề có ý định trả lời.
Thạch Bác nhìn dáng vẻ thất thần của Tống Kim An, trong lòng bất giác dâng lên một tia lo lắng. Người như Tống Kim An, bề ngoài luôn ôn hoà , nhưng nội tâm lại cố chấp đến đáng sợ. Nếu hắn thật sự động lòng, vậy chuyện này sẽ không đơn giản nữa.
Dưới ánh đèn vàng vọt, bóng tối tràn ngập căn phòng, phủ lên mọi thứ một lớp tĩnh lặng nặng nề.