Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1498
Cập nhật lúc: 2025-03-12 14:58:59
Lượt xem: 7
Ý nghĩ rời đi đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cả căn phòng như đang siết chặt lấy anh ta, khiến hơi thở cũng trở nên khó khăn. Cảm giác bị mắc kẹt, bị vây quanh bởi những bí mật mà chính mình lại không thể chạm tay đến, khiến anh ta thấy ngột ngạt đến mức không thể chịu nổi.
Bất an.
Cảm giác này tựa như một con thú bị mắc bẫy—càng giãy giụa, sợi dây trói buộc càng siết chặt.
Anh ta không muốn chờ đợi thêm một giây nào nữa.
Ngay giây tiếp theo, anh ta lập tức xoay người, bước thẳng về phía cửa.
Không cần nghe thêm những lời cảnh báo.
Không muốn tiếp tục đoán già đoán non từ những ẩn ý nửa vời.
Giờ phút này, anh ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng ngay khi Tống Kim An xoay người định đi , Thạch Bác đột ngột vung tay, kéo mạnh Tống Kim An về phía sau.
Tống Kim An mất thăng bằng, loạng choạng vài bước rồi ngã ngồi xuống giường. Không đau, nhưng đủ khiến anh ta choáng váng trong chốc lát.
Ngẩng đầu lên, anh ta nhìn chằm chằm Thạch Bác, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1498.html.]
"Anh làm gì vậy?!"
Nhưng Thạch Bác không trả lời ngay. Anh ta chỉ đứng đó, im lặng nhìn Tống Kim An. Trong đôi mắt thoáng qua một tia phức tạp—do dự, không kiên nhẫn, hay là thứ gì khác? Tống Kim An còn chưa thể lý giải nổi thì ánh mắt đó lại chìm vào tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, không còn lộ ra chút gì .
Sau đó , giữa họ không còn cuộc đối thoại nào nữa , Thạch Bác xoay người rời khỏi phòng.
Khi Tống Kim An còn đang cố nghĩ xem hành động của Thạch Bác có ý nghĩa gì thì cánh cửa khẽ rung lên , bị đóng lại , tiếp đó là một âm thanh "cạch" khô khốc vang lên—khóa đã bị chốt từ bên ngoài.
Lúc này Tống Kim An mới giật mình bừng tỉnh.
Anh ta bật dậy, lao về phía cửa, vặn mạnh nắm đ.ấ.m cửa, nhưng dù có dùng bao nhiêu sức, dù thử bao nhiêu lần , cánh cửa vẫn đứng im lìm, không hề có dấu hiệu được mở ra .
Bị nhốt ?!
"Thạch Bác! Anh đang làm cái quái gì vậy?! Mau mở cửa! Lập tức mở cửa!"
Tống Kim An gầm lên, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch, từng thớ cơ trên cánh tay căng cứng vì tức giận. Anh ta đập mạnh vào cánh cửa, rồi lại vung chân đá liên tục, mỗi cú đá đều mang theo cơn giận dữ và cảm giác bị phản bội. Nhưng ngoài những tiếng động trầm đục, cánh cửa vẫn trơ trơ.
Nga
Không thể tin được—Thạch Bác vậy mà dám giam lỏng anh ta?
Bên ngoài, Thạch Bác đứng im một lát, ánh mắt phức tạp lướt qua cánh cửa đóng chặt.
Giọng anh ta trầm thấp nhưng kiên định truyền vào bên trong cánh cửa , truyền vào trong tai Tống Kim An:
"Kim An, cậu cứ ở yên trong đó. Đợi tôi đưa Cố đồng chí rời đi, tôi sẽ quay lại thả cậu ra."