Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1493

Cập nhật lúc: 2025-03-12 14:52:57
Lượt xem: 19

Một người có thể thản nhiên đứng trong nơi quyền lực tập trung như thế này, không phải người ngu ngốc, cũng không phải kẻ đơn giản. Có thể, cô đã sớm quen với những nơi có uy thế lớn hơn. Hoặc giả, bối cảnh của cô sâu hơn rất nhiều so với những gì anh ta đã nghĩ.

Là anh ta nghĩ nhầm rồi ?

Thạch Bác ngồi xuống một chiếc ghế sofa khác, dò hỏi: “Kim An, vị nữ đồng chí này là ai vậy?”

Tống Kim An biết rõ Thạch Bác thực chất là tai mắt của cha mình. Khi đối diện với câu hỏi của Thạch Bác, đầu óc anh ta bỗng chững lại, nhất thời không biết nên giới thiệu Cố Nguyệt Hoài như thế nào cho hợp lý.

Chỉ đơn giản nói là bạn ư? Nghe có vẻ quá qua loa. Nhưng nếu nói quá long trọng, e rằng sẽ gây chú ý không cần thiết.

Nga

Trong khoảnh khắc lưỡng lự ấy, Tống Kim An còn chưa kịp mở miệng thì Cố Nguyệt Hoài đã chủ động lên tiếng, nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí đang dần trở nên gượng gạo.

Cô mỉm cười, điềm nhiên giới thiệu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1493.html.]

"Tôi là Cố Nguyệt Hoài, người thuộc Đại đội sản xuất – nơi Tống thanh niên trí thức được phân về khi xuống nông thôn cắm đội. Trên chuyến xe lửa, tôi tình cờ giúp anh ấy một chút việc, nhờ vậy mà có cơ duyên cùng đến Thị ủy đại viện. Hy vọng không làm phiền mọi người."

Giọng cô không nhanh không chậm, ngữ điệu ôn hòa, không chút bối rối hay gượng ép.

Cô chỉ nói về thân phận của mình, tuyệt nhiên không nhắc đến mối quan hệ với Tống Kim An, càng không tỏ ra quá xa cách hay thân thiết. Cách nói ấy vừa thỏa đáng, vừa khéo léo, khiến người nghe cảm thấy tự nhiên nhưng đồng thời cũng giống như dựng lên một lớp màn che, không để ai dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ thực sự của cô.

Thạch Bác liếc nhìn hai người, trong lòng thầm cân nhắc. Tống Kim An chần chừ trước câu hỏi của anh ta, phản ứng này không hợp với tính cách thường ngày của cậu ta chút nào. Bình thường, vị thiếu gia này có bao giờ rơi vào cảnh lúng túng khi giới thiệu ai đâu? Rõ ràng, quan hệ giữa hai người không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ánh mắt Thạch Bác lướt qua họ một lần nữa, cố gắng bắt lấy từng biểu cảm nhỏ nhặt, nhưng đáng tiếc, Cố Nguyệt Hoài lại quá điềm tĩnh, không để lộ dù chỉ một tia sơ hở.

Dưới ánh đèn vàng nhạt, Thạch Bác khẽ nheo mắt, trong lòng đầy nghi hoặc. Một cô gái xuất thân từ nông thôn sao?

Trong lòng anh ta lặp đi lặp lại đánh giá Cố Nguyệt Hoài . Nhưng từ phong thái đến dáng vẻ, cô gái trước mắt anh ta cùng một cô gái lớn lên ở nông thôn không có một chút nào giống nhau. Không có sự rụt rè, cũng chẳng có nét chất phác thường thấy ở những người dân quê. Ngược lại, từng cử chỉ, từng ánh mắt đều toát lên vẻ trầm ổn, ung dung, như thể đã quá quen với những cuộc gặp gỡ kiểu này. Thậm chí, so với một số thiên kim tiểu thư danh viện anh ta từng tiếp xúc tại thành phố Hoài Hải, cô ấy còn có khí chất hơn.

Loading...