Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1481

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:11:42
Lượt xem: 14

Giọng cô trở nên nghẹn lại, nhưng vẫn kiên quyết tiếp tục.

" Một đứa trẻ bốn tuổi, hai bàn tay bé nhỏ từng nắm lấy ngón tay của mẹ, giờ chỉ còn lại những mỏm cụt, vì nó đã bị ép đi ăn xin mà không mang đủ tiền về. Một đứa trẻ năm tuổi, từng có mái tóc mềm mại để mẹ vuốt ve mỗi ngày, nhưng rồi bị cạo trọc, bị dán keo lên đầu, bị ép đội một chiếc mũ sắt nặng nề đến mức m.á.u chảy xuống gương mặt... chỉ để làm trò tiêu khiển cho những kẻ giàu có thối nát!"

Cô bật cười, nhưng tiếng cười ấy lạnh lẽo đến rợn người.

"Bọn buôn người không g.i.ế.c chúng ngay lập tức. Giết thì quá dễ dàng, quá nhân từ. Chúng muốn lột sạch từng tấc da thịt, từng chút hơi thở, từng giọt máu... để biến những đứa trẻ đó thành cỗ máy kiếm tiền. Chúng bị ép làm trò mua vui, bị đẩy ra đường ăn xin, bị bán vào những nơi tăm tối nhất mà con người không dám nghĩ đến. Chúng không có tên, không có quá khứ, không có tương lai. Và khi cơ thể chúng không còn giá trị lợi dụng, chỉ có một con đường duy nhất chờ đợi—bị vứt bỏ như rác, c.h.ế.t trong cô độc, thậm chí không có cả một nấm mồ."

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào Tống Kim An.

"Anh có thể làm ngơ sao?"

Hắn không đáp.

Bàn tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt đến mức bật máu.

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, vẻ mặt chua xót , giọng nói thấp xuống, như thể đang độc thoại với chính mình.

"Tôi không phải thánh nhân. Tôi chỉ là một người bình thường, không có quyền lực, không có khả năng thay đổi thế giới này. Nhưng tôi đã cố hết sức mình. Tôi đã liều mạng, đã đánh đổi tất cả, nhưng cuối cùng... tôi chỉ cứu được một mình anh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1481.html.]

Cô đưa tay lên, như muốn chạm vào điều gì đó vô hình, rồi lại buông xuống.

"Anh có biết cảm giác đó không? Cảm giác nhìn thấy vô số bàn tay nhỏ bé chìa ra cầu cứu, nhưng mình chỉ có thể nắm lấy một bàn tay duy nhất? Cảm giác nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tuyệt vọng, nhưng chỉ có thể quay đi, để mặc chúng chìm vào bóng tối?"

Không gian như đông cứng lại.

Tống Kim An siết chặt nắm tay, từng đường gân nổi lên.

Cô đã vẽ ra trước mắt hắn một địa ngục.

Một địa ngục hắn không thể nào quay lưng rời đi.

Cô khẽ thì thầm, như lẩm bẩm nói cho bản thân nghe, giọng nói của cô run rẩy :

"Tôi đã cứu anh. Nhưng những đứa trẻ đó... ai sẽ cứu chúng?"

Giọng nói của cô khàn đi, run rẩy , mang theo nỗi đau đớn đến quặn thắt:

Nga

“Anh... không thấy thương bọn họ sao?”

Một giọt nước mắt cuối cùng không thể kìm lại, lặng lẽ lăn dài xuống gò má. Cô không khóc nức nở, cũng chẳng nghẹn ngào, nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn cả. Môi cô run lên, đôi tay siết chặt như thể chỉ cần buông ra, cô sẽ không còn đủ sức đứng vững.

Loading...