Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1446
Cập nhật lúc: 2025-03-10 18:18:09
Lượt xem: 7
Hình Kiện nhắc đến chuyện này với đôi mắt đỏ ngầu. Hắn hận Đao Sẹo đến tận xương tủy, nhưng khi nghĩ đến những đứa trẻ đã bị hủy hoại một cách tàn nhẫn, hắn lại càng không chịu nổi. Bàn tay hắn siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt, nhưng dù có căm phẫn đến đâu, hắn cũng không thể thay đổi được những gì đã xảy ra, hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn bất lực .
Những đứa trẻ ấy, những sinh mạng yếu ớt đã bị nghiền nát dưới bàn tay tội ác, sẽ mãi mãi không bao giờ có cơ hội được sống lại nữa.
Thế giới này quá tàn nhẫn, ngay cả trẻ con cũng không có đường sống.
Cố Nguyệt Hoài cúi mắt nhìn Hổ Tử. Đôi mắt cậu bé ánh lên tia nước mờ mịt, như thể đang cố kìm nén nỗi sợ hãi lẫn đau thương. Những đứa trẻ như cậu, từ khi sinh ra đã không được lựa chọn số phận, chỉ có thể bị người khác thao túng, vùi dập trong bóng tối.
Cô khẽ mím môi, phá vỡ sự im lặng nặng nề đến mức khiến người ta ngột ngạt:
“Tiếp tục đi. Anh vì sao lại đến đây?”
Hình Kiện thoáng nhún vai, nhưng đáy mắt hắn tối sầm, trong giọng nói lộ ra sự châm biếm lẫn cay đắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1446.html.]
“Tôi ư? Một kẻ không nhà không cửa. Nếu cô hỏi vì sao, thì là vì gia đình tôi đã bị cuốn vào một cơn lốc mà không thể nào thoát ra được.”
Hắn ngừng một chút, tựa hồ như đang chìm vào quá khứ, rồi cười lạnh một tiếng:
Nga
“Cha tôi từng là một công nhân kỹ thuật lành nghề trong nhà máy cơ khí, mẹ tôi làm ở Cung Tiêu Xã. Cuộc sống tuy chẳng giàu có nhưng đủ để yên ổn qua ngày. Nhưng rồi phong trào chính trị ập đến, cha tôi bị quy vào thành phần ‘tư sản bóc lột’, bị kéo ra đấu tố. Những kẻ từng cùng ông làm việc trước đây, vì muốn chứng tỏ lập trường mà không ngần ngại đạp ông xuống tận bùn. Ông bị bắt đi lao động cải tạo, còn mẹ tôi thì bị người ta chỉ trích, nói rằng bà là ‘vợ của phần tử xấu’, bị ép thôi việc.”
Hắn nheo mắt, giọng điệu như muốn cười mà không cười:
“Một đứa trẻ như tôi, không có cha che chở, cũng chẳng có mẹ bảo vệ, chỉ có thể tự mình lăn lộn mà sống. Hàng xóm tránh xa tôi như tránh tà, không ai dám giúp đỡ. Sau đó, mẹ tôi không chịu nổi áp lực mà treo cổ tự sát. Còn tôi, bị đưa đến trại thiếu niên lao động. Chỉ có ai từng ở đó rồi mới biết, nơi ấy chẳng khác gì một cái nhà tù thu nhỏ, chỉ có đánh đập, chỉ có đói khát và những kẻ mạnh chà đạp kẻ yếu.”
Ánh mắt hắn trầm xuống, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.