Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1437

Cập nhật lúc: 2025-03-10 18:06:07
Lượt xem: 4

Trong không gian tĩnh lặng lại căng thẳng, một lát sau, Hình Kiện khẽ cười, chậm rãi lên tiếng, giọng điệu mang theo vài phần thăm dò:

"Cô xem… Hay là trước hết cô bỏ d.a.o xuống, chúng ta nói chuyện đàng hoàng?"

Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp phản ứng, Hổ Tử đã vội vàng gật đầu liên tục, đôi mắt tràn đầy lo lắng, như thể sợ cô không đồng ý.

Nga

Hình Kiện còn chưa kịp mở miệng, một vật lạ đã bất ngờ bị nhét vào giữa lưỡi hắn.

Phản xạ đầu tiên của hắn là giật mình, theo bản năng muốn nhổ ra, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay thon dài đã nhanh như chớp túm lấy cằm hắn, giữ chặt đến mức hắn không thể cử động. Ngay sau đó, mũi hắn đột ngột bị bịt kín.

Hơi thở nghẹn lại.

Cơn ngạt thở khiến bản năng sinh tồn trỗi dậy, hắn buộc phải há miệng.

Chính vào khoảnh khắc đó, vật kia trượt thẳng xuống cổ họng hắn.

Một cơn đau rát bùng lên nơi cuống họng, khiến hắn ho sặc sụa. Cả người hắn run lên theo từng cơn ho khan, như thể đang cố gắng trục xuất thứ vừa bị cưỡng ép nuốt vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1437.html.]

Hắn khó khăn hớp lấy từng ngụm không khí, cảm giác cổ họng khô khốc .

Mãi một lúc sau, khi hơi thở dần ổn định, hắn mới cố gắng cất giọng, nhưng âm thanh phát ra đã khàn khàn :

“Khụ… khụ… Cô… Cô vừa bắt tôi nuốt cái gì vậy?”

Cố Nguyệt Hoài không hề tỏ ra vội vã hay lo lắng. Cô thu lại con d.a.o sắc bén trong tay, vỗ vỗ hai bàn tay như thể vừa hoàn thành một việc hết sức đơn giản. Đôi môi cô khẽ cong lên, mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo như sương sớm trên đỉnh núi—bình thản mà tê buốt.

“Anh từng xem phim chưa?”

Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, thong thả, nhưng mỗi từ thốt ra lại sắc bén như gió lạnh đêm đông, len lỏi vào da thịt, khiến người nghe không rét mà run. Đôi mắt cô không hề gợn sóng, nhưng ẩn sâu trong đó là sự bình tĩnh đáng sợ của một kẻ đã nhìn thấu mọi mưu toan.

“Tôi lớn lên trong núi, nơi mà quy tắc sinh tồn khắc nghiệt hơn bất cứ đâu. Tôi biết rõ thứ gì có thể lấy mạng một người , cũng như biết rõ có những kẻ ngoài kia sẽ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài của tôi .”

Cô hơi nghiêng đầu, khóe môi nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh băng:

“Anh nghĩ tôi sẽ tùy tiện bước ra thế giới bên ngoài dạo chơi chỉ với hai bàn tay trắng sao? Không, tôi chưa bao giờ là đồ ngốc . Trên đời này, kẻ xấu không thiếu, vậy nên tôi cũng sẽ không bao giờ ra khỏi vùng an toàn mà không mang theo vài ‘món quà’ để tiễn những kẻ đó đi xa.”

Loading...