Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1409
Cập nhật lúc: 2025-03-08 20:54:53
Lượt xem: 15
Nhưng giữa bầu không khí náo nhiệt ấy, Cố Nguyệt Hoài vẫn lặng lẽ như cũ. Cô chẳng buồn để ý đến đám đông xung quanh, chỉ chuyên tâm thu dọn đồ đạc, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa xe đang dần mở ra, chờ khoảnh khắc bước xuống.
Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên giữa đám đông:
“Chúng ta đi cùng nhau.”
Cố Nguyệt Hoài quay ra nhìn Tống Kim An bằng ánh mắt như nhìn người bệnh tâm thần .
Trước đây, Cố Nguyệt Hoài chỉ nghĩ Tống Kim An một người tốt nhưng đầu óc không quá thông minh, dễ bị lợi dụng, bị Điền Tĩnh xoay như chong chóng mà vẫn không nhận ra. Nhưng hôm nay, cô mới phát hiện ra mình đã đánh giá quá thấp tình trạng của anh ta.
Đây đâu phải là không quá thông minh !
Đây là đầu óc có vấn đề thật rồi !
Cô đã từng nói sẽ đi cùng anh ta sao? Khi nào? Ở đâu? Là ai cho anh ta tự tin tin vào cái suy nghĩ hoang đường này vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1409.html.]
Tàu hỏa chậm rãi dừng lại, tiếng bánh sắt nghiến lên đường ray vang vọng trong không gian. Các hành khách lục tục đứng dậy, kéo theo hành lý, hối hả chen chúc về phía cửa toa. Ai cũng vội vã, như thể chỉ mong mau chóng rời khỏi nơi chật chội này, lao vào dòng chảy của riêng mình.
Béo cô nương cũng không ngoại lệ. Trước khi đi, cô ta khẽ quay đầu, liếc nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, nhưng lại không nói câu nào . Ngay sau đó, cô ta nhanh chóng hòa vào dòng người tấp nập, dáng vẻ tròn trĩnh chìm trong biển người tấp nập không để lại một dấu vết gì .
Cố Nguyệt Hoài bước xuống xe, xách hành lý qua vai, nhưng không mấy bất ngờ khi nhận ra Tống Kim An vẫn lặng lẽ bám theo phía sau. Anh ta đi bên cạnh cô, hạ giọng:
"Tôi biết cô đến tỉnh H tìm Thiếu Ngu. Trùng hợp là tôi cũng đến tỉnh H. Chúng ta có thể đi cùng nhau. Tôi không có ý gì khác, chỉ lo cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô cũng thấy đấy, tình hình bên ngoài khá hỗn loạn. Đến khi đưa cô đến quân khu thứ tám, tôi sẽ lập tức rời đi, không làm phiền cô nữa."
Cố Nguyệt Hoài đột ngột dừng bước, đôi mắt lạnh nhạt quét qua anh ta, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn.
“Anh có phiền không vậy? Chúng ta chưa thân thiết đến mức phải đi cùng nhau. Tôi không muốn, cũng chẳng thấy vui vẻ gì khi phải đồng hành với anh. Nghe rõ chưa?”
Dứt lời, cô không cho anh ta cơ hội phản ứng mà lập tức tăng tốc, lẫn vào dòng người đông đúc.
Nga
Tống Kim An theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng rồi lại dừng bước. Kiêu hãnh và lòng tự trọng khiến anh ta cứng đờ tại chỗ. Một nụ cười nhạt lướt qua môi, xen lẫn chút tự giễu. Anh ta hít sâu một hơi, sống lưng thẳng tắp, bước đi giữa biển người. Có lẽ , thật sự có những chuyện, có những người, dù có cố gắng níu giữ thế nào, cũng không thuộc về mình.