Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1406
Cập nhật lúc: 2025-03-08 20:52:25
Lượt xem: 9
Béo cô nương ôm chặt cái túi hành lý "tàn phế"—vừa mất đi người bạn đùi gà thân yêu—ngồi co ro một góc, mắt mở trừng trừng, không dám ngủ. Ai biết được có khi cô vừa chợp mắt, ngay cả cái bánh bao cuối cùng cũng không còn?! Nghĩ đến cảnh ngày mai đói meo, cô cắn mạnh một miếng bánh bao, nhai nhồm nhoàm mà nước mắt rưng rưng.
Bánh bao thì làm sao có thể thay thế đùi gà?!
Đúng là bi kịch nhân gian!
Cố Nguyệt Hoài không ngủ. Không phải vì cô không muốn, mà bởi lẽ cô chẳng thể nào ngủ được.
Cô cầm lấy một miếng bánh lúa mạch, thong thả nhấm nháp từng chút một, khi thì uống một ngụm nước giếng từ không gian mang theo. Động tác chậm rãi, như thể cô đang cố kéo dài thời gian, để làm dịu đi những suy nghĩ cứ cuộn trào trong đầu.
Sau khi ăn xong, cô thu dọn đồ đạc một chút, rồi tựa đầu vào cửa sổ xe, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1406.html.]
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngủ , nhưng chỉ đơn giản là vì cô không ngủ được mà thôi. Ngón tay thon dài cầm lấy một miếng bánh lúa mạch, thong thả nhấm nháp, khi thì uống một ngụm nước giếng từ không gian mang theo.
Cố Nguyệt Hoài vừa ăn vừa nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe , thất thần.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe liên tục trôi qua như một thước phim tua nhanh, nhưng trong mắt Cố Nguyệt Hoài, tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Những ngọn đèn đường vàng vọt kéo dài thành từng vệt sáng mơ hồ, lúc sáng lúc tối, phản chiếu trên mặt kính như những con đom đóm lẻ loi lập lòe trong đêm. Xa xa, bóng dáng những rặng cây ven đường chập chờn trong bóng tối, như những bóng ma im lặng đứng gác bên lề đường vắng. Cánh đồng hoang vu hai bên xa lộ trải dài vô tận, chỉ còn lại sắc đen thẫm, thỉnh thoảng loé lên một vài ánh sáng từ những mái nhà xa xăm, nhưng chưa kịp rõ ràng thì đã bị bỏ lại phía sau.
Từng trạm dừng chân vụt qua trong thoáng chốc, những mái hiên đơn sơ, những bảng hiệu cũ kỹ sáng lên trong bóng tối rồi lại chìm vào màn đêm mịt mù. Đôi khi, cô thấy lác đác vài bóng người—một người đàn ông khoác áo mỏng ngồi co ro bên vệ đường, một người phụ nữ dắt theo đứa trẻ nhỏ vội vã bước đi, hay một chiếc xe tải lặng lẽ dừng lại bên trạm xăng, tài xế mệt mỏi tựa đầu vào vô lăng. Tất cả đều chỉ thoáng qua như những mảnh ghép rời rạc của thế giới bên ngoài, không hề liên quan gì đến cô, cũng chẳng thể níu giữ được trong tầm mắt.
Cô ngắm nhìn tất cả, nhưng chẳng ghi nhớ gì.
Nga
Tâm trí cô không đặt ở đây !