Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1383
Cập nhật lúc: 2025-03-07 20:31:15
Lượt xem: 9
Người kia khoác áo choàng đen, dáng người cao ráo, phong thái hiên ngang, diện mạo tuấn tú. Giữa đám đông, hắn nổi bật như hạc giữa bầy gà. Không ít cô gái trẻ lướt qua hắn đều không kìm được mà ngoái đầu nhìn thêm vài lần.
Cố Nguyệt Hoài khựng lại một chút, ánh mắt dời về phía chiếc túi trên tay Tống Kim An.
Cô thu hồi ánh mắt, làm như không nhìn thấy, lấy từ trong túi mình ra một chai nước rồi uống một ngụm.
Nga
Chẳng bao lâu sau, những hồi còi tàu vang lên chói tai, báo hiệu chuyến hành trình sắp bắt đầu. Động cơ gầm rú, bánh sắt lăn trên đường ray, tạo nên những âm thanh rền vang không dứt, hòa cùng không khí nhộn nhịp của sân ga.
Con tàu vừa chuyển động, sân ga lập tức náo loạn. Những người chưa kịp lên tàu vội vã lao về phía các toa, bất chấp mọi quy tắc.
Có kẻ liều lĩnh bám chặt vào cửa sổ toa tàu, gân xanh nổi lên trên cánh tay gầy guộc khi họ dốc toàn lực trèo lên, bất chấp nguy hiểm đang rình rập. Một số người may mắn hơn, được hành khách bên trong vươn tay kéo lên, cả cơ thể họ lơ lửng giữa không trung trong khoảnh khắc chênh vênh giữa sống và chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1383.html.]
Những kẻ chậm chân không có chỗ bấu víu thì không cam tâm đứng yên. Họ bất chấp tất cả, chạy dọc theo toa tàu đang tăng tốc, cố tìm một vị trí để bám vào. Có người liều lĩnh níu lấy tay nắm bên ngoài cửa, cố gắng nhảy lên bậc thang nhỏ hẹp. Có kẻ mạo hiểm hơn, nhảy lên từ phía sau, bám lấy phần nối giữa hai toa, chân trượt dài trên nền tuyết bẩn, suýt nữa bị bánh tàu nghiến qua.
Tiếng quát tháo, tiếng la hét vang lên khắp nơi. Người trên tàu vươn tay kéo kẻ bên dưới, kẻ bên dưới gào lên cầu cứu, những tiếng rên rỉ, hoảng loạn hòa lẫn với tiếng động cơ gầm rú, tạo thành một khung cảnh hỗn loạn đến nghẹt thở.
Vé tàu lúc này chẳng còn nghĩa lý gì. Quan trọng không phải ai có vé, mà là ai có đủ gan góc và sức lực để bám trụ. Nếu hụt tay, trượt chân dù chỉ một giây, họ sẽ bị bỏ lại phía sau, nhìn con tàu ngày càng xa, mang theo cơ hội mà họ đã bất chấp tất cả để giành lấy.
Cảnh tượng bên trong toa tàu lại càng hỗn loạn hơn.
Vừa đặt chân lên tàu, tất cả mọi người lập tức lao vào cuộc giành giật chỗ ngồi như một bản năng sinh tồn. Không ai bảo ai, họ vắt óc tìm kiếm từng khoảng trống, dù là nhỏ nhất, để có thể đặt chân, cắm rễ trong suốt hành trình dài phía trước.
Có người đi theo nhóm, tốp năm tốp ba nhanh tay chiếm trọn cả dãy ghế, lấy hành lý hoặc quần áo đánh dấu lãnh thổ. Có người chậm hơn thì đành chấp nhận ngồi bệt xuống sàn, thậm chí có kẻ thực dụng hơn còn chui xuống cả gầm ghế, co ro giữa đống chân người lộn xộn. Không ít kẻ tinh ranh, thân thể nhỏ nhắn linh hoạt, không tìm được chỗ ngồi thì thản nhiên leo thẳng lên kệ để hành lý, thu mình lại như một con mèo trên xà ngang, miễn là có chỗ để bám trụ.