Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1368
Cập nhật lúc: 2025-03-07 11:53:59
Lượt xem: 7
Giờ phút này, Cố Nguyệt Hoài như một thanh kiếm đã được mài giũa đủ lâu, chỉ chờ khoảnh khắc thích hợp để rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ.
Cố Chí Phượng nhìn con gái, trong lòng bỗng dâng lên niềm tự hào khó tả.
Hóa ra, ông không cần bảo vệ con gái nữa nữa.
Bởi vì chính Cố Nguyệt Hoài, đã đủ mạnh mẽ để tự bảo vệ chính mình.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười, giọng điệu thản nhiên nhưng mang theo chút trêu chọc:
“Thật sao? Vậy ngày mai con xuất phát, ba đừng lo lắng nữa nhé.”
Câu nói tưởng như nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào tai Cố Chí Phượng lại trở nên nặng trĩu.
Nụ cười trên mặt ông dần thu lại, ánh mắt cũng trở nên trầm lặng.
Nga
Vừa rồi, ông còn cảm thấy con gái mình thật bản lĩnh, nhưng bây giờ nghĩ đến chuyện cô phải một mình rời xa nhà, lòng ông lại nặng nề đến khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1368.html.]
Cố Chí Phượng cúi đầu, tiện tay nhặt một hạt đào trên bàn, chậm rãi bóc vỏ. Ngón tay thô ráp của ông chạm vào lớp vỏ cứng, từng mảnh vỏ lả tả rơi xuống, nhưng ông vẫn chẳng nói một lời.
Không phải ông không tự hào về con gái, cũng không phải không muốn khen ngợi cô.
Chỉ là… nghĩ đến cảnh cô đơn độc bôn ba bên ngoài, không ai bên cạnh chăm sóc, ông lại cảm thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực.
Cuối cùng, Cố Chí Phượng chỉ im lặng.
Ông không muốn thừa nhận sự lo lắng trong lòng, nhưng lại càng không muốn cản bước chân trưởng thành của con gái.
Cố Nguyệt Hoài nói xong cũng chẳng buồn bận tâm đến phản ứng của lão cha .
Cô quay sang nhìn thẳng vào Bạch Mân, ánh mắt kiên định, không mang theo một tia do dự. Giọng cô trầm ổn, chậm rãi cất lên nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nặng tựa tảng đá, đánh thẳng vào sự do dự đang âm thầm tồn tại trong lòng Bạch Mân:
“Chị dâu, có một số chuyện, hôm nay em nhất định phải nói rõ với chị.”
Cô dừng một chút, ánh mắt bình tĩnh quan sát phản ứng của Bạch Mân. Không phải để thăm dò, mà là để khẳng định rằng đối phương có đang thực sự lắng nghe hay không.
“Chuyện giữa chị, Bạch Sơn và Từ Đông Mai, theo lý mà nói, em không cần can thiệp. Nhưng em hiểu rõ tính cách chị. Chỉ cần họ làm ra chút vẻ đáng thương, nói vài câu ngon ngọt, chị sẽ mềm lòng. Đến lúc đó, chị lại ngoan ngoãn nghe theo họ, thậm chí có thể sẽ hủy cả giấy chứng minh đoạn tuyệt quan hệ mà bản thân chị đã khó khăn vất vả tranh đấu lắm mới có được . Như vậy, tất cả những gì chị đã nỡ lực, đã cố gắng ngày hôm nay đều sẽ đổ sông đổ biển .”