Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1363

Cập nhật lúc: 2025-03-07 11:49:29
Lượt xem: 11

Dưới cơn đau xé da xé thịt, Từ Đông Mai rên rỉ, giọng nói méo mó vì đau đớn:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn tôi đau ch.ế.t hả? Mau… mau viết đi! Đau ch.ế.t mất—”

Cơn đau như hàng ngàn mũi kim đ.â.m sâu vào tận xương tủy, khiến bà ta không thể kìm nén nổi cơn run rẩy. Mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, hơi thở gấp gáp. Nhưng điều khiến bà ta căm hận hơn cả không phải là nỗi đau thể xác mà là sự nhục nhã này—bị bức ép đến đường cùng, bị một đứa con gái tuổi còn nhỏ nhìn mảnh khảnh yếu đuối dồn vào thế không thể phản kháng.

Bạch Sơn hoảng loạn đến mức mặt trắng bệch, tay chân luống cuống, run rẩy gật đầu liên tục:

“Tôi… tôi viết! Tôi viết ngay!”

Hắn ta vội vã chộp lấy bút, đôi tay run bần bật đến mức suýt đánh rơi cây bút trên bàn.

Nga

Cố Tích Hoài chậm rãi đẩy giấy bút tới trước mặt hắn ta , ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực. Không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề xen lẫn tiếng bút sột soạt trên giấy.

Dưới ánh nến leo lét, một hàng chữ chói mắt hiện lên —Đoạn tuyệt quan hệ.

Bạch Sơn run rẩy nhúng đầu ngón tay vào mực, in xuống một dấu vân tay đỏ tươi.

Nhưng chưa dừng lại ở đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1363.html.]

Cố Nguyệt Hoài lạnh nhạt liếc nhìn Từ Đông Mai, không cho bà ta cơ hội giãy giụa. Cô siết chặt cổ tay bà ta, ép xuống mực rồi dứt khoát ấn dấu tay lên tờ giấy.

Khoảnh khắc ấy, đôi mắt Từ Đông Mai trợn trừng, nhìn chằm chằm vào dấu vân tay đỏ chói rành rành trên mặt giấy. Cả người bà ta run lên, sắc mặt tái nhợt. 

Xong rồi… thật sự xong rồi!

Bà ta không cam tâm!

Bạch Mân là con gái bà ta, là con cờ mà bà ta đã hao tâm tổn sức bồi dưỡng để mưu cầu lợi ích. Vậy mà bây giờ, tất cả sụp đổ chỉ trong chớp mắt!

Giọng bà ta khàn đặc, cố đè nén sự phẫn nộ cuộn trào:

“Bây giờ… bây giờ có thể buông tay chưa?”

Cánh tay bị siết chặt đến tê rần, đau đớn lan đến tận xương, nhưng so với cơn nhục nhã đang dày vò trong lòng, chút đau đớn này chẳng đáng là gì.

Cố Nguyệt Hoài cười nhạt, thong thả buông tay ra. Cô nhẹ nhàng xoay cổ tay, cảm nhận cảm giác tê cứng lan đến tận khớp. Ai nói chỉ có Từ Đông Mai chịu đau? Chính cô cũng không dễ chịu gì. Có điều , may mắn là xương cốt Từ Đông Mai cũng không quá cứng rắn, nhanh như vậy đã chịu khuất phục.

Cô cầm lấy tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ, khẽ lắc nhẹ trong tay.

Trên đó, chữ ký xiêu vẹo của Bạch Sơn vẫn còn chưa khô mực, dấu vân tay đỏ thẫm của hắn và Từ Đông Mai in rõ ràng, không thể nào chối cãi.

Loading...