Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1338

Cập nhật lúc: 2025-03-05 18:37:19
Lượt xem: 4

Tất cả những thứ mà bà ta đã cẩn thận trù tính , tất cả những viễn cảnh giàu sang mà bà ta ao ước, trong chớp mắt hóa thành bọt nước!

Cuộc hôn nhân của Bạch Mân lẽ ra phải đem lại cho bà ta những gì bà ta mong muốn .

Nhưng bây giờ thì sao?

Tất cả đã sụp đổ, tan thành mây khói!

Bạch Mân cư nhiên lại cùng một tên bần nông nghèo kiết hủ lậu kết hôn ????

Tiền của bà ta cứ thế mà theo gió bay mất ????

Càng nghĩ, cơn giận trong lòng bà ta càng bốc lên ngùn ngụt, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu đốt, cả người khó chịu đến mức muốn phát điên! Sự phẫn nộ nghẹn cứng nơi cổ họng, như nuốt phải than nóng, vừa tức tối vừa không cam lòng, nuốt thế nào cũng không trôi! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1338.html.]

Bà ta lại hét to về phía Bạch Mân :

“Đồ mất nết! Mày tưởng có thể cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ dễ vậy sao? Tao còn chưa gả mày đi mà mày đã dám tự mình chạy theo đàn ông? Cô có tin hôm nay tao đánh gãy chân mày không?!”

Nga

Bạch Sơn đứng bên cạnh cũng tức giận không kém, sắc mặt xám xịt như tro tàn, đôi mắt hằn đầy tia máu, nhìn chằm chằm Cố Đình Hoài như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hai vợ chồng họ đứng chắn ngay trước cửa Cố gia, khí thế hùng hổ, quyết tâm làm lớn chuyện đến cùng. Nếu hôm nay không đòi lại được công bằng, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua!

Bạch Mân siết c.h.ặ.t t.a.y Cố Đình Hoài, đầu ngón tay khẽ run, nhưng vẫn kiên quyết không buông. Tựa như chỉ cần nới lỏng dù chỉ một chút, cô sẽ đánh mất chỗ dựa duy nhất của mình, cô sẽ bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, sẽ lập tức rơi vào vực sâu không đáy.

Cô ngẩng đầu nhìn Từ Đông Mai, ánh mắt bình tĩnh nhưng tận sâu bên trong lại dậy sóng. Có cay đắng, có tủi hờn, có cả sự chua xót đến nghẹn lòng. Nghĩ về quãng đời đã qua, cô mới nhận ra, từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng có lấy một ngày thực sự thảnh thơi. Cô sống trong sự áp bức, bị ràng buộc đến mức ngay cả niềm vui cũng trở thành một điều xa xỉ.

Từng ánh mắt soi mói, từng lời răn dạy hà khắc, từng lần cắn răng nhẫn nhịn—tuổi thơ và thanh xuân của cô đều bị giam cầm trong khuôn khổ do người khác áp đặt. Cô chưa từng dám mong cầu được ai yêu thương hay che chở, bởi từ trước đến nay, cô vẫn luôn cô độc giữa thế gian rộng lớn này.

Thế nhưng, hai ngày ngắn ngủi ở Cố gia lại khiến cô lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là ấm áp. Không còn những lời quở trách, không còn ánh mắt khinh thường, cũng không còn những yêu cầu vô lý mà cô buộc phải cam chịu. Cô được phép thở, được phép cười, được phép làm những điều mình muốn mà không phải dè chừng hay lo sợ. Lần đầu tiên, cô có cảm giác mình thực sự được sống như một con người.

Loading...