Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1335

Cập nhật lúc: 2025-03-05 18:34:58
Lượt xem: 7

Cố Đình Hoài nhìn thấy vậy, lập tức nắm lấy tay cô, siết chặt, ánh mắt kiên định mà trầm ổn: "Đừng sợ, cứ ở trong phòng, để anh ra ngoài giải quyết."

Cố Đình Hoài vừa định đứng dậy, nhưng Bạch Mân đã đưa tay giữ anh lại. Cô hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm xúc đang dâng trào trong lồng ngực.

"Không cần đâu, em sẽ cùng anh ra ngoài. Đây là chuyện em phải đối mặt, không thể cứ mãi trốn tránh."

Giọng nói tuy nhẹ nhưng kiên định, ánh mắt cô không còn sự sợ hãi như trước.

Cố Đình Hoài sững lại, ánh mắt tối sâu nhìn cô. Anh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ im lặng.

Anh hiểu rõ Bạch gia đối với Bạch Mân là gì—một nơi đã từng trói buộc cô, vắt kiệt sức lực và hy vọng của cô. Để cô đối mặt với bọn họ lúc này, chẳng khác nào ném cô vào giữa vòng vây của những kẻ luôn muốn giày xéo cô.

Anh không muốn cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu có thể, anh thà gánh hết thảy thay cô, che chở cho cô suốt đời. Nhưng… anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1335.html.]

Nga

Một khi anh nhập ngũ, khoảng cách giữa hai người sẽ xa vời vợi, xưa nay nước xa không thể cứu được lửa gần. Khi ấy, cô buộc phải mạnh mẽ, buộc phải học cách tự mình đối mặt với mọi chuyện. Anh không mong cô phải gánh vác quá nhiều, nhưng né tránh không phải là cách. Né tránh lúc này không có nghĩa là có thể né tránh cả đời.

Những chuyện cần đối mặt, sớm muộn cũng phải đối mặt. Chỉ khi cô đủ dũng cảm, đủ kiên cường để đứng vững giữa sóng gió, khi đó, dù không có anh bên cạnh, cô vẫn có thể bảo vệ chính mình.

Nghĩ đến đây, lòng Cố Đình Hoài trầm xuống, bàn tay vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói kiên định như một lời hứa:

"Được, vậy chúng ta cùng nhau đối mặt."

Anh không thể thay cô xóa nhòa quá khứ, cũng chẳng thể gánh vác những tổn thương cô đã chịu đựng, càng không thể thay cô bước qua quá khứ . Quá khứ ấy là của riêng cô, nỗi đau ấy cũng chỉ mình cô thấu hiểu. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, anh có thể ở bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cùng cô đối mặt với tất cả, để cô biết rằng cô không hề đơn độc.

Bên ngoài, Bạch Sơn và Từ Đông Mai kéo theo một đám họ hàng, khí thế hùng hổ như thể muốn lật tung nhà họ Cố. Vừa đặt chân vào sân, Từ Đông Mai đã tru tréo, giọng the thé vang khắp nơi, như thể ai đó vừa cướp sạch gia tài nhà bà. Bà ta luôn mồm buộc tội Bạch Mân, lặp đi lặp lại nói những lời đại loại như :

"Bạch Mân! Mày ra đây ngay! Mày có còn là con người không? Nhà họ Bạch nuôi mày khôn lớn, cho mày ăn, cho mày mặc, vậy mà giờ mày báo đáp nhà họ Bạch thế này sao? Đồ vô ơn bội nghĩa! Bạch nhãn lang cũng không ' bạch ' bằng mày !"

Loading...