Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1333
Cập nhật lúc: 2025-03-05 18:33:36
Lượt xem: 8
Tóm lại, trong mắt bọn họ, Bạch Mân chẳng khác gì một món hàng, một công cụ để kiếm lợi nhuận. Tình thân, nhân nghĩa hay tương lai của cô, vốn chưa bao giờ nằm trong sự cân nhắc của những kẻ này.
Hôm nay, Từ Đông Mai dẫn theo một đám người đông đúc, khí thế hùng hổ, rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước.
Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, bà ta không còn chút e dè hay kiêng kỵ nào như ngày hôm qua. Dường như nỗi sợ hãi trước sự lạnh lùng và tàn nhẫn của cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ngang ngược và hung hãn hơn bao giờ hết.
Nga
Tiếng hét chát chúa của Từ Đông Mai vang lên, xé toạc màn đêm tĩnh lặng, chấn động cả một góc trời :
“Con tiểu tiện nhân kia! Kêu Bạch Mân lăn ra đây ngay! Nhà tao nuôi nó bao nhiêu năm, cơm ăn áo mặc đều là của tao, vậy mà nó dám mở miệng nói đoạn tuyệt quan hệ là xong à? Nó tưởng nó là ai? Một đứa con hoang bị người ta vứt bỏ, một kẻ ăn mày rách rưới, nếu không có nhà họ Bạch cưu mang, nó đã c.h.ế.t đầu đường xó chợ từ lâu rồi! Từng miếng cơm, từng giọt nước nó uống, từng bộ quần áo nó mặc, có thứ nào không phải của nhà tao?"
"Giờ có chỗ dựa rồi, liền trở mặt phủi sạch ân tình ? Ha hả ."
"Đồ vô ơn bội nghĩa, lòng lang dạ sói !"
"Tao nuôi nó bao nhiêu năm, nó nói cắt đứt là cắt đứt sao ? Nó nghĩ chỉ cần đăng một cái thông báo trên báo là có thể thoát thân à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1333.html.]
"Tao nói cho mà biết : Đừng có nằm mơ !"
"Thật sự muốn cắt đứt quan hệ?"
"Có thể, đưa tiền đây! Một đồng cũng không thể thiếu! Nếu không, tao sẽ cho thiên hạ biết nó là loại bất hiếu, trời tru đất diệt!"
Bà ta nghiến răng ken két, ánh mắt đỏ ngầu như dã thú bị chọc giận. Giọng nói the thé, đanh như lưỡi d.a.o bén cứa vào da thịt, mỗi câu mỗi chữ đều nhiễm đầy độc địa.
“Bạch Mân! Mày còn không lăn ra đây? Nếu không, tao phá nát cái nhà này ngay lập tức! Tao muốn xem, sau này , ai còn dám che chở cho mày nữa!"
Bà ta chống nạnh, bước lên một bước, ánh mắt sáng quắc đầy hiểm độc, vừa tức tối vừa tham lam. Cả người bà ta như một con thú dữ, ngửi thấy mùi m.á.u liền lao vào cắn xé con mồi, tuyệt đối không để nó chạy thoát.
“Mày nghĩ chỉ cần một tờ giấy là có thể cắt đứt sạch quan hệ với nhà họ Bạch sao?" – Từ Đông Mai cười lạnh, từng chữ nhấn mạnh đầy cay nghiệt – “Chỉ cần tao chưa gật đầu, cả đời này mày vẫn là người nhà họ Bạch! Mày dám chống đối tao ? Dám mơ tưởng rũ bỏ nhà này để sống sung sướng à? Tao muốn xem, mày có bản lĩnh thoát khỏi tay tôi hay không!"