Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1331
Cập nhật lúc: 2025-03-05 18:32:07
Lượt xem: 14
Cố Nguyệt Hoài nhìn họ, trong mắt thoáng qua một tia đau lòng nhưng không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nhắc: “Cha và các anh đều đói rồi phải không? Mọi người đi rửa tay trước đi , lập tức có thể bắt đầu ăn cơm đi.”
Công việc đồng áng vất vả, Cố Đình Hoài vốn đã quen, nhưng Cố Chí Phượng tuổi đã lớn, còn Cố Tích Hoài lại chưa từng làm việc nặng nhọc bao giờ, nên cả hai sau một ngày lao động đều mệt mỏi đến mức sống lưng cứng đờ, gần như không thể đứng thẳng.
Nga
Cố Chí Phượng ngồi xuống mép giường đất, trầm ngâm một lúc rồi mới cất giọng trầm ổn:
“Ngày mai con phải lên đường rồi à? Đi đâu vậy? Vẫn là đến thành phố Chu Lan sao? Hay để thằng ba đi cùng con đi, cha không yên tâm khi để con đi một mình.”
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu, không hề giấu giếm mà thẳng thắn nói:
“Con dự định đi một chuyến đến thành phố Hoài Hải.”
“Phải đến thành phố Hoài Hải ?” Sắc mặt Cố Chí Phượng lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự không tán thành.
Cố Đình Hoài cũng nhíu mày, nghiêm giọng: “Bé, thành phố Hoài Hải quá xa, một cô gái như em đi một mình thế nào được? Không được ! Anh không đồng ý !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1331.html.]
Cố Tích Hoài tuy không nói gì phản đối, nhưng nhìn vẻ trầm mặc của anh cũng đủ hiểu rằng anh không đồng ý với quyết định này.
Thành phố Hoài Hải cách Đại Lao Tử đại đội sản xuất một quãng đường rất xa. Để đến được đó, cô không chỉ phải vượt qua chặng đường dài mà còn phải đổi nhiều phương tiện: từ tàu lửa sang xe khách, rong ruổi suốt mấy ngày trời mới có thể đặt chân đến nơi. Nhưng thời thế hiện tại đầy rẫy bất ổn, dọc đường ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nhất là cô lại là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, dễ trở thành mục tiêu cho kẻ xấu nhắm tới.
Nghe cô nói muốn đi tìm Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ly vừa cảm động, vừa lo lắng. Cô hiểu tấm lòng của Cố Nguyệt Hoài, nhưng hành trình này không chỉ xa xôi mà còn đầy nguy hiểm. Dọc đường toàn người xa lạ, một cô gái mới mười tám tuổi liệu có thể tự mình đối mặt với bao nhiêu khó khăn, biến cố?
Càng nghĩ, lòng cô càng bất an. Cô không kìm được mà nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nguyệt Hoài, quãng đường này xa lắm! Chị đi một mình thật sự không ổn đâu!”
Bạch Mân không biết nên nói gì, bởi lẽ cô và Yến Thiếu Ngu vốn không có nhiều giao tiếp , tất nhiên là cũng chẳng thân thiết, đối với tình cảm giữa hai người họ cũng không hiểu rõ bao nhiêu.
Cố Nguyệt Hoài sớm đã đoán được mọi người sẽ phản đối, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết định của cô.