Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1319
Cập nhật lúc: 2025-03-04 19:41:10
Lượt xem: 14
Giữa Cố Nguyệt Hoài và Trình Lăng thực chất chỉ là những người quen biết sơ giao, chẳng quá thân thiết, cũng không có quá nhiều chuyện để nói.
Dùng bữa xong, Cố Nguyệt Hoài đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Cô còn phải ghé qua Cung Tiêu Xã mua ít đồ, liền nói:
“Thầy Trình, tôi đi trước đây. Khi nào có dịp, chúng ta lại gặp. Lúc đó, tôi sẽ mời anh đến nhà dùng cơm, tay nghề nấu nướng của tôi cũng không tệ đâu.”
Trình Lăng bật cười, gật đầu đáp:
“Được, vậy cứ quyết định thế nhé!”
Cố Nguyệt Hoài không để ý điều gì khác, nhưng Trình Lăng lại vô thức liếc nhìn cổ tay cô. Không thấy thứ mình mong muốn, anh thoáng thất vọng, song cũng không nói gì.
Hai người phất tay chào tạm biệt. Nhìn theo bóng lưng cô dần khuất, Trình Lăng chỉ cười nhẹ, đáy lòng có chút cảm khái nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Có một người quen ở huyện Thanh An cũng là một điều tốt. Anh tin tưởng Cố Nguyệt Hoài và luôn coi cô là một người bạn thực sự.
Bên kia, Cố Nguyệt Hoài xách giỏ bước vào Cung Tiêu Xã.
Cô mua hai cân xương sườn, thêm một ít xí muội đường và đường phèn, dự định tối nay sẽ làm chút trái cây đóng hộp. Yến Thiếu Ngu thích đồ ngọt, mang qua cho anh để dành ăn ở bộ đội cũng là một ý hay. Hơn nữa, đây còn là cách khéo léo để cô tiếp tế nước giếng thần kỳ trong không gian cho anh, mà vẫn có thể che giấu bí mật quan trọng này một cách kín đáo .
Nga
Hôm nay, Diêu Mỹ Lệ không đi làm, trong cửa hàng chỉ có vài đồng nghiệp của cô ấy trực ban.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1319.html.]
Cố Nguyệt Hoài vốn không định hỏi han gì nhiều, nhưng không ngờ lại bị một trong số họ nhận ra. Người nọ tỏ vẻ hào hứng, đôi mắt sáng lên:
“Ơ, cô chẳng phải là bạn của Mỹ Lệ sao? Hôm nay cô đến đây để tìm cô ấy à ? Thế thì không may rồi, cô ấy vừa được người ta đón đi rồi.”
Cố Nguyệt Hoài thoáng dừng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Cô chỉ nhàn nhạt đáp:
“Tôi chỉ đến mua ít đồ thôi.”
Đồng nghiệp của Diêu Mỹ Lệ gật gù, nhưng dường như không nén được sự tò mò, liền ghé sát lại, hạ giọng nói như sợ người khác nghe thấy:
“Vậy à? Đáng tiếc ghê, nếu cô đến sớm hơn hai phút là đã gặp rồi. Vừa nãy có người lái ô tô đến đón cô ấy đi đấy.”
Bàn tay đang cầm túi hàng của Cố Nguyệt Hoài thoáng khựng lại.
Ô tô sao?
Ở Hoàng Oanh công xã, người có thể lái ô tô ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay. Nếu thực sự phải đoán, cô chỉ biết có một người như vậy. Mà trùng hợp thay, người đó lại có quen biết với Diêu Mỹ Lệ.
Lâm Cẩm Thư ?
Vậy lần này, Lâm Cẩm Thư đang cầm kịch bản nhân vật gì đây?