Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1315

Cập nhật lúc: 2025-03-04 19:37:44
Lượt xem: 12

Cố Nguyệt Hoài nhấp một ngụm nước rồi đáp:

“Tôi làm ở 《 quần chúng nhật báo 》 , phụ trách biên tập mỹ thuật. Dạo trước nghe nói sẽ mở lớp học ban đêm, tôi nghĩ học thêm chút kiến thức cũng tốt nên đăng ký. Không ngờ lại tình cờ gặp anh ở đó.”

“Trình đồng chí, sao anh lại đột nhiên đến huyện Thanh An, còn trở thành giáo viên lớp học ban đêm vậy?”

Cố Nguyệt Hoài không giấu nổi tò mò. Người này vốn dĩ là tương lai đại lão trong ngành thời trang, thế mà giờ đây lại bất ngờ rẽ sang con đường giảng dạy. Chẳng lẽ vận mệnh của anh đã thay đổi? Nếu thật sự như vậy, có phải cô đã vô tình tác động đến tương lai của Trình Lăng hay không?

Trình Lăng khựng lại một chút, nhưng cũng không có ý định giấu giếm. Anh khẽ thở dài rồi kể sơ qua về những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian cô rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1315.html.]

Khi đó, chủ nợ bủa vây tứ phía, ngày nào cũng tìm đến tận cửa. Không còn cách nào khác, anh buộc phải dẫn theo em trai em gái chuyển nhà. Nhưng nếu dọn đến nơi quá gần thì vẫn có nguy cơ bị tìm ra, thế nên sau nhiều ngày cân nhắc, anh quyết định đến Hương Giang, dự tính kiếm đủ tiền trả nợ rồi mới quay về.

Khoản nợ trong nhà vốn dĩ không liên quan đến họ, nhưng cha mẹ Trình Lăng lại phải trả giá bằng cả sinh mạng. Ngày qua ngày, đám chủ nợ lượn lờ quanh xưởng dệt và nhà họ Trình, ráo riết đòi tiền, không chịu buông tha.

Xưởng dệt không chỉ có xưởng trưởng Trình Tiền Húc mà còn có rất nhiều cán bộ cấp cao khác. Thực chất, phần lớn số nợ này đều liên quan đến đám cán bộ đó. Đám chủ nợ cũng chẳng phải kẻ ngốc, thay vì phí thời gian vào con cái của Trình Tiền Húc—những kẻ mà dù có dồn đến đường cùng cũng chưa chắc moi được lấy một đồng—bọn họ thà trực tiếp tìm đến những người có trách nhiệm để đòi lại khoản tiền còn hiệu quả hơn.

Chính vì vậy, khi Trình Lăng dẫn theo em trai em gái rời đi, đến Hương Giang lánh nạn trước, chẳng ai buồn để ý. Mà dù có để ý đi nữa, cũng chẳng ai rảnh mà đứng ra ngăn cản. Ngăn cản thì được gì? Tiền chắc chắn đòi không nổi, mạng may ra còn có vài cái . Nhưng để làm gì? Chẳng lẽ vì mấy đồng bạc mà rước lấy phiền phức, bị cảnh sát nhân dân mời đi “dùng bữa” miễn phí theo tiêu chuẩn Nhà nước? Ai mà dại dột thế ?!

Nga

Sau khi đến Hương Giang, Trình Lăng tạm thời tá túc tại một nông trường, ngày ngày chăm sóc gà vịt, dê bò để kiếm sống. Cuộc sống vất vả nhưng ít ra cũng giúp anh và các em có một chỗ dựa tạm thời.

Loading...