Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1307
Cập nhật lúc: 2025-03-04 12:02:59
Lượt xem: 23
Cố Đình Hoài khẽ thở dài, giọng anh có chút nghẹn lại: "Bé à, thực ra không cần phải làm vậy đâu. Những món đồ tổ mẫu để lại cho em , đó là tài sản của em , có nó trong tay ngày sau cũng coi như có một sự bảo đảm. Toàn đem ra tiếp tế cho gia đình vậy bản thân em sau này phải làm thế nào ?
Anh dừng lại một lát, rồi giọng anh nhẹ đi, như thể không muốn làm cô thêm lo lắng: "Anh cả năm sau sẽ đi lính, sẽ gửi tiền về cho nhà. Lại tiết kiệm mấy năm nữa, có lẽ cũng đủ để xây dựng một mái nhà mới."
Đôi mắt anh nhìn cô, có chút nghiêm nghị nhưng lại đầy quan tâm: "Bé đừng vội bán những thứ đó đi . Hãy để lại, cất giữ cẩn thận, đừng để người ngoài biết đến ."
Lời nói của anh nhẹ nhàng mà sâu sắc, mang theo một sự trân trọng và lo lắng. Cố Đình Hoài chỉ mong cô có thể bảo vệ những gì quý giá của mình, không phải hy sinh quá nhiều vì gia đình, không phải gánh vác thêm nỗi lo mà đáng lẽ không thuộc về cô.
Anh và Cố Đình Hoài có sự đồng cảm sâu sắc. Có điều , Cố Đình Hoài nay đã khác Cố Đình Hoài xưa , bản thân Cố Đình Hoài được em gái nuôi còn chưa tính , giờ có vợ rồi , còn phải để em gái lo lắng cho vợ thay phần mình , thậm chí đến cả tương lai những đứa nhỏ của anh em gái cũng đều đã lo đến , chuyện này làm ảnh cảm thấy vô cùng đau lòng lại tự trách .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1307.html.]
Nga
Anh cảm thấy nghẹn ngào trước sự hy sinh không ngừng của cô. Cô đã gánh vác quá nhiều thứ, trong khi lẽ ra, anh và Tích Hoài phải là người che chở và chăm sóc cho cô. Anh tự trách bản thân, bởi cô chỉ là một cô gái yếu mềm, nhưng lại phải chịu đựng những gánh nặng không đáng phải gánh, trong khi anh không thể làm gì để chia sẻ gánh nặng ấy.
"Bà nội em chẳng phải cũng là bà nội của các anh sao?" Cố Nguyệt Hoài nhẹ giọng, ánh mắt bình thản nhưng đầy kiên định. "Nếu bà biết đồ mình để lại có thể giúp nhà chúng ta ăn no mặc ấm, sống tốt hơn, chắc chắn bà sẽ rất vui mừng."
"Được rồi, em là em gái ruột của các anh mà, khách sáo với em làm gì?"
Cô dừng lại một lát, ánh mắt bình thản, giọng nói nhẹ nhàng , không vội vàng, không gấp gáp: “Cuộc đời này, điều duy nhất em mong ước chính là cha và các anh có thể sống bình an, khỏe mạnh, và hạnh phúc. Em không muốn mọi người phải chịu đựng bất kỳ sự hãm hại nào, cũng không muốn mọi người gặp phải bất cứ điều gì khiến tổn thương. Chỉ cần mọi người có thể sống tự do, thanh thản, không vướng bận vào những lo toan hay muộn phiền, thì tất cả những điều khác đều trở nên không quan trọng. Tất cả trả giá của em đều là xứng đáng !”