Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1305
Cập nhật lúc: 2025-03-04 09:01:09
Lượt xem: 19
Cố Tích Hoài mắt sáng rỡ, suýt nữa gật đầu cái rụp đồng ý ngay. Nhưng chưa kịp mở miệng, đã nghe Cố Đình Hoài lạnh lùng cắt ngang:
"Ăn ăn cái gì mà ăn? Giờ này đã mấy giờ rồi hả? Mai con bé còn phải đi làm đấy! Em tưởng ai cũng rảnh rỗi như em , cả ngày chẳng có việc gì làm chắc?"
Vừa nói, anh cả còn tiện thể lườm Cố Tích Hoài một cái đầy ý cảnh cáo.
Nghe vậy, Cố Tích Hoài cười gượng, lẩm bẩm: "Không ăn thì không ăn, làm cái gì mà căng thẳng vậy ..."
Cố Đình Hoài nhíu mày, giọng nói đầy vẻ trách móc:
"Bây giờ là hoàn cảnh gì chứ? Cứ nghĩ đến chuyện ăn uống thôi. Nhà chúng ta nhiều người, tuy lương thực hiện tại còn đủ, nhưng cũng phải tiết kiệm. Ai mà biết tình hình năm sau sẽ ra sao?"
Anh tuy là người hiền lành, ít tranh cãi, nhưng cũng không phải kẻ ngu ngốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1305.html.]
Bị nói trúng tim đen, Cố Tích Hoài thoáng căng thẳng. Quả thật, dạo gần đây trong nhà sống rất khá, lương thực dư dả, ăn uống cũng đầy đủ, Cố Nguyệt Hoài mỗi ngày nấu cơm đều làm rất phong phú cũng rất ngon , qủa thực đã đem cái miệng anh dưỡng điêu . Đến mức bây giờ, ăn no không còn là vấn đề nữa, mà quan trọng là phải ăn ngon, ăn xong còn phải nghĩ tiếp theo ăn gì !
Cố Tích Hoài cúi đầu, có chút xấu hổ, hồi lâu không lên tiếng.
Cố Nguyệt Hoài khẽ liếc nhìn anh một cái nhưng không lên tiếng. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả—một chút cảm thông, một chút trầm ngâm. Cô hiểu, những ngày tháng khổ cực đã qua, hiện tại cuộc sống ấm no hơn, nhưng liệu có phải vì thế mà con người dễ dàng thả lỏng cảnh giác, quên đi những gian nan ngày trước?
Cô biết mình có thể lo cho cả nhà không phải chịu cảnh thiếu thốn nữa, nhưng thế gian này đâu có gì là mãi mãi. Nếu một ngày sóng gió lại kéo đến, liệu họ có còn đủ bản lĩnh để chèo chống hay không? Cô không muốn thấy người nhà mình chỉ vì chút sung túc nhất thời mà quên mất cách tự bảo vệ bản thân, quên đi những bài học đắt giá từ quá khứ.
Có lẽ, thứ đáng sợ nhất không phải nghèo khó, mà là khi con người ta mất đi ý chí kiên cường đã giúp họ vượt qua nghèo khó.
"Anh cả, ngày mốt em đi rồi, ở nhà mọi người nhớ lo liệu cho tốt. Đợi em về, chúng ta nhất định sẽ bắt tay vào xây nhà ngay. Nếu không, sau này anh và chị dâu ngay cả một chỗ ở cũng chẳng có."
Nga
"Tương lai đâu chỉ có hai người, rồi còn con cái nữa. Chúng ta có thể không nghĩ cho mình nhưng không thể không nghĩ cho tương lai của bọn trẻ, chúng ta phải để chúng có một mái nhà vững chãi mà lớn lên, không phải chịu cảnh thiếu thốn như chúng ta đã từng."