Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1289
Cập nhật lúc: 2025-03-03 19:59:07
Lượt xem: 15
Vạn Thanh Lam nhướn mày, hất cằm đầy đắc ý, giọng điệu chắc nịch:
“Này này, cô nói xem, điều kiện nhà Bùi Dịch tốt như vậy, anh ta mà quay về Chu Lan Thị thì chẳng phải sống sướng như tiên à? Thế mà Lưu Tường lại mơ tưởng có thể gả cho anh ta, rồi tận hưởng những ngày tháng vinh hoa phú quý? Cô ta nghĩ đời là một giấc mộng đẹp chắc?”
Nói đến đây, Vạn Thanh Lam khoanh tay trước ngực, vẻ mặt tự tin như thể đã đoán trước được kết cục:
“Cá với tôi không? Tôi cược là chẳng bao lâu nữa, cô ta sẽ mặt xám mày tro mà quay về. Lúc đó, đừng nói đến phú quý, chỉ cần không bị đuổi ra đường là may lắm rồi.”
Dứt lời, cô ấy lập tức quay sang, kéo tay áo Cố Nguyệt Hoài, giở giọng nịnh nọt:
“Nào nào, bạn thân yêu dấu của tôi, tám chuyện chút đi! Cô nói xem, Bùi Dịch với Lưu Tường có cửa thành đôi không? Hay là tôi cứ chuẩn bị sẵn khăn giấy, đợi ngày cô ta khóc lóc mà an ủi nhỉ?”
Vạn Thanh Lam trưng ra vẻ mặt háo hức đến ruột gan cồn cào, ánh mắt trông mong dán chặt vào Cố Nguyệt Hoài, cứ như thể nếu không nhận được câu trả lời thì cô ấy sẽ bứt rứt khó chịu đến mất ăn mất ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1289.html.]
Nga
Nhưng Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn phớt lờ. Bùi Dịch với Lưu Tường có thành đôi hay không thì có liên quan gì đến bọn họ ? Những đề tài không dinh dưỡng cũng chẳng bổ ích thế này , cô chẳng buồn tham gia, chỉ muốn nhanh chóng ăn xong bữa rồi trở về làm việc.
Thấy Cố Nguyệt Hoài cứ nhai kỹ nuốt chậm, dửng dưng như thể không nghe thấy mình nói gì, Vạn Thanh Lam bất lực thở dài, trong lòng ai oán vô cùng.
Vạn Thanh Lam thật sự rất thích ở bên cạnh Cố Nguyệt Hoài. Nhưng mà, con người Cố Nguyệt Hoài lại quá mức trầm ổn, quá biết kiềm chế, hoàn toàn khác với sự hoạt bát của cô. Nhiều khi muốn kéo Cố Nguyệt Hoài vào mấy câu chuyện tám nhảm cho vui, nhưng đúng là ba gậy đánh cũng không ra nổi một chữ. Cảm giác đó… thật sự có thể khiến người ta tức ch.ế.t!
Cô chống cằm, lặng lẽ quan sát Cố Nguyệt Hoài.
Rõ ràng cả hai cùng ăn, nhưng cô thì đã xử lý gọn cả một tô lớn, còn Cố Nguyệt Hoài vẫn thong thả từng đũa một, chậm rãi nhai kỹ nuốt chậm. Khuôn mặt thanh tú của cô ấy lúc nào cũng giữ một vẻ bình tĩnh vững vàng, cứ như cả thế giới có sụp xuống thì cô ấy vẫn có thể ung dung ăn hết bữa vậy.
Tâm thái như vậy thực sự đáng ngưỡng mộ. Nếu cô cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh, không để bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì ảnh hưởng đến mình, thì xem như đã nắm chắc hơn nửa phần thành công trong tay.