Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1274

Cập nhật lúc: 2025-03-03 07:34:08
Lượt xem: 16

Câu nói hài hước của cô khiến cả Cố Đình Hoài và Bạch Mân bật cười vui vẻ.

Giao lại chuyện đăng báo cho Vạn Thanh Lam, cả ba đều yên tâm.

Cố Nguyệt Hoài lấy bản phác thảo ra, mắt không rời khỏi trang giấy, vừa sửa vừa nói:

"Được rồi, hai người tới công xã đi. Giữa trưa không cần mang cơm cho em. Buổi tối em có lớp học ban đêm, chắc sẽ về muộn, các ngươi cứ ăn cơm trước, không cần chờ em ."

Nga

Vạn Thanh Lam vừa nghe liền nhạy bén bắt được từ khóa, đôi tai khẽ động:

"Đi công xã? Đi làm gì vậy?"

Hỏi xong, Vạn Thanh Lam chợt sững lại, ánh mắt đảo một vòng, có một ý nghĩ lướt qua, cô giật mình thốt lên:

"Hai người đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn? Đúng không ?Là hôm nay sao?"

Bạch Mân nghe thấy câu hỏi của Vạn Thanh Lam thì có chút ngượng ngùng, còn chưa biết phải đáp thế nào. Cuối cùng, vẫn là Cố Đình Hoài đứng ra cho đáp án , anh ho nhẹ một tiếng, khẽ cười, gật đầu xác nhận.

"Vậy thì chúc mừng hai người! Em vừa nói sẽ tới uống rượu mừng, không ngờ nhanh như vậy, ha ha!" Vạn Thanh Lam nói với vẻ thật lòng, rồi vỗ vai Cố Nguyệt Hoài trêu chọc: "Theo tốc độ này, có khi năm nay cô phải làm cô rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1274.html.]

Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời này còn rất có lý , gật đầu thành thật nói:

"Rất có thể."

Vạn Thanh Lam và Cố Nguyệt Hoài kẻ tung người hứng trêu chọc, khiến Bạch Mân và Cố Đình Hoài—vốn da mặt mỏng—đỏ bừng cả mặt. Bạch Mân bối rối siết chặt góc áo, còn Cố Đình Hoài, lúc đầu vẫn bình tĩnh, giờ cũng khẽ ho một tiếng như để che giấu sự lúng túng. Ánh mắt anh lảng tránh, tai đỏ ửng, rõ ràng là ngượng đến mức chẳng biết nên phản ứng thế nào.

Họ cũng không ở lại tòa soạn 《 quần chúng nhật báo 》  lâu, sau khi trả tiền liền rời đi, chuẩn bị tới công xã để lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Vạn Thanh Lam nhìn theo bóng dáng hai người, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ xen lẫn tiếc nuối, rồi thở dài thườn thượt:

"Haiz, mối tình đầu của tôi cứ thế mà tan thành mây khói… Đến giờ còn chẳng biết bao giờ mới lấy được chồng nữa! Nghĩ mà xem, tuổi trẻ của tôi đâu còn bao nhiêu, thanh xuân ngắn ngủi thế này, lẽ nào phải cô đơn đến già sao?"

Nói xong, Vạn Thanh Lam còn làm bộ thở dài não nề, vẻ mặt đầy bi thương, nhưng nhìn thế nào cũng thấy buồn cười hơn là đáng thương.

Cố Nguyệt Hoài liếc cô một cái, khóe môi cong lên đầy vẻ tinh nghịch. Rồi bất ngờ, anh cất giọng, cố ý kéo dài từng chữ, trêu chọc không chút che giấu:

"Hoàaàng~ Bânnnn ~ Bâânnn!"

Giọng điệu ấy vừa lém lỉnh vừa đầy ý trêu ghẹo, khiến người nghe không đỏ mặt thì cũng phải lúng túng.

Loading...