Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1272
Cập nhật lúc: 2025-03-03 07:31:34
Lượt xem: 9
Cố Nguyệt Hoài khoanh tay, chậm rãi quan sát từng cử chỉ của cô bạn, khóe môi cong lên đầy hứng thú. Cô không hỏi thẳng, cũng không vạch trần, chỉ thản nhiên liếc sang bàn làm việc của Hoàng Bân Bân . Một tia sáng lóe lên trong đáy mắt—có vẻ như cô đã đoán được tám, chín phần sự tình.
Nói rồi, cô ấy vội vàng cúi đầu, lấy sổ ghi chép ra, giả vờ chăm chú viết bản thảo. Tay còn giơ cuốn sổ lên che nửa mặt, trông dáng vẻ vô cùng chột dạ.
Nga
Cố Nguyệt Hoài cũng không hỏi thêm, ánh mắt liếc qua chỗ làm việc của Hoàng Bân Bân. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô, và cô đoán được phần nào câu chuyện.
Cuộc sống của Vạn Thanh Lam vốn rất đơn giản. Những điều có thể khiến cô ấy phiền muộn không nhiều, nhưng Hoàng Bân Bân lại là một ngoại lệ.
Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân đã quen biết nhiều năm, tình cảm giữa hai người sớm vượt qua ranh giới của sự bình thường. Giờ đây, Hoàng Bân Bân muốn phá vỡ khoảng cách cuối cùng, đưa mối quan hệ này lên một tầm cao mới. Nhưng sự thay đổi đột ngột ấy khiến Vạn Thanh Lam nhất thời không thể tiếp nhận. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, dù bề ngoài tỏ ra điềm tĩnh, nhưng trước sự chân thành Hoàng Bân Bân làm sao Vạn Thanh Lam có thể hoàn toàn thờ ơ?
Cố Nguyệt Hoài không truy hỏi thêm, chỉ nhẹ nhàng nói:
"Thanh Lam, tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1272.html.]
Nghe vậy, Vạn Thanh Lam ngẩng đầu lên ngay lập tức, tò mò hỏi:
"Giúp? Tôi có thể giúp gì cho cô? Cô nói đi."
Cố Nguyệt Hoài khẽ nghiêng đầu, ra hiệu cho Vạn Thanh Lam nhìn về phía Cố Đình Hoài và Bạch Mân đang ngồi bên cạnh. Vạn Thanh Lam theo ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn qua, thoáng ngây người, rồi chợt nhớ ra bản thân vừa rồi còn thất thần, tâm trí phiêu du tận đâu đâu. Nhận ra vẻ lơ đãng của chính mình, Vạn Thanh Lam bỗng chốc đỏ bừng mặt, có chút xấu hổ thu lại ánh mắt.
Vạn Thanh Lam cười ngượng ngùng, mở lời:
"Anh cả Cố, chị Bạch Mân, sao hai người cũng tới đây ?"
Bạch Mân khẽ mỉm cười gật đầu xem như đối với Vạn Thanh Lam chào hỏi , sau đó bình tĩnh nói đến lý do vì sao hôm nay mình tới đây , và kể lại chuyện mình đã đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, không mang theo chút tình cảm nào. Nếu như Hoàng Thịnh vẫn còn có thể khơi dậy trong Bạch Mân cảm giác chán ghét, thì trong lòng Bạch Mân, Từ Đông Mai và Bạch Sơn đã sớm trở thành những người xa lạ, không còn bất kỳ vướng bận nào.
Công sinh không bằng công dưỡng. Họ đã nuôi nấng cô khôn lớn, cô không oán hận. Nhưng cũng chẳng có yêu thương. Tình cảm từng có đã sớm hao mòn theo năm tháng, bị chính những hành động của họ bào mòn đến cạn kiệt.