Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1255
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:21:35
Lượt xem: 11
Hai người không ai nói gì , Cố Nguyệt Hoài xem như họ đã đồng ý , bản thân liền quyết định kể lại toàn bộ sự việc cho Cố Đình Hoài, bao gồm cả việc Bạch Mân đã nhờ bí thư chi bộ Đại đội Phàn Căn triệu tập đại hội thông qua việc đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với người nhà họ Bạch.
Kể xong , cô còn không quên nhắc nhở anh: “Sự tình là như vậy, anh phải hiểu rõ, trong toàn bộ sự việc này, Bạch Mân là người bị hại , chị ấy là vô tội nhất .”
"Em chỉ nói đến đây , còn lại là chuyện của hai người .Em không biết phải làm thế nào để an ủi, em chỉ hy vọng ngày mai sẽ thấy hai người đến công xã làm thủ tục lãnh giấy kết hôn. Nhà chúng ta đã thật lâu rồi chưa có hỉ sự.”
Cô vươn vai, thở dài: “Em còn tưởng rằng với tốc độ của anh hai , cha sẽ là người đầu tiên kết hôn trong nhà nữa chứ .”
Nói xong, cô lặng lẽ quay người rời đi, để lại một không gian yên lặng cho hai người còn lại.
Cố Đình Hoài và Bạch Mân nghe thấy những lời thì thầm của Cố Nguyệt Hoài, nhìn theo bóng dáng em gái đi xa dần, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1255.html.]
Chỉ trong chốc lát, không khí căng thẳng và ngượng ngùng lúc trước dường như được giải tỏa, sự xấu hổ cũng dần tan biến, không còn nặng nề nữa.
Cố Đình Hoài thở dài, nhìn thấy sự lo lắng và đề phòng trong đôi mắt Bạch Mân, anh nhẹ nhàng kéo cô vào trong vòng tay, ôm chặt lấy, như muốn truyền cho cô sự ấm áp và vững vàng của mình. Giọng anh trầm ấm, kiên định nhưng cũng đầy yêu thương: “Đừng sợ! Như Nguyệt Hoài đã nói, em hoàn toàn không có tội. Mọi chuyện là do cha mẹ em và Hoàng Thịnh gây ra, không hề liên quan đến em. Anh yêu em, muốn cưới em, không phải bọn họ. Những gì họ làm sẽ không thể làm ảnh hưởng đến chúng ta.”
Nga
Nghe vậy, Bạch Mân mím chặt môi, trong cổ họng cô đột nhiên có một chút chua xót. Cô nhẹ giọng nói:
"Cảm ơn anh vì vẫn bằng lòng cưới em."
Cố Đình Hoài có vẻ không hài lòng, anh khẽ đẩy cô một chút, giọng nói có chút tức giận: “Chuyện đã đến nước này rồi mà em còn nói lời cảm ơn với anh sao ? Chúng ta chẳng phải đã thống nhất chuyện này rồi à ? Em còn thật sự nghĩ đến chuyện muốn gả cho người khác á ? Nếu thế, anh không đồng ý đâu, anh tuyệt đối sẽ không để yên , anh sẽ đoạt hôn đấy ! Biết chưa ?”
Bạch Mân không kìm được nở một nụ cười nhẹ, những lo âu, u buồn trong lòng dường như tan biến theo từng lời của Cố Đình Hoài.