Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1248
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:13:42
Lượt xem: 8
Bạch Mân khẽ cắn môi, ánh mắt chân thành:
"Nguyệt Hoài, cảm ơn em đã luôn nghĩ cho chị."
Sau này, dù có không thể trở thành chị dâu em , chị vẫn muốn cùng em làm bạn suốt đời.
Cố Nguyệt Hoài liếc cô một cái, giọng điệu thoải mái:
"Bạch Mân ngốc ! Chị nói cái gì vậy đâu ? Người một nhà cả, còn phải nói lời khách khí như vậy sao ?"
Bạch Mân bật cười, gật đầu đáp:
"Được, chị không nói nữa."
Mấy người đang trò chuyện thì Đại Lao Tử của đại đội sản xuất đã ở ngay trước mắt. Dưới tán cây lớn ở cổng thôn, có một bóng người đứng đó. Vừa thấy ánh đèn pin trong tay bọn họ, người kia liền vội vàng chạy tới:
"Bé ! Về rồi..."
Cố Đình Hoài hơi thở có phần dồn dập do vừa chạy tới , ánh mắt nhanh chóng lướt qua mọi người rồi dừng lại trên người Bạch Mân, một người lẽ ra không nên đứng ở đây vào lúc này . Nhìn cô đứng đó, anh trầm mặc không nói tiếp.
Cổ họng Cố Đình Hoài khẽ động vài lần, rồi nhẹ giọng nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1248.html.]
"Không sao đâu. Ngày mai anh sẽ cùng em về, bọn họ nhất định sẽ thông cảm thôi. Đêm nay em cứ ngủ cùng Nguyệt Hoài, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa."
Nói rồi, anh vươn tay khẽ xoa đầu Bạch Mân. Động tác dịu dàng, mang theo hơi ấm khiến lòng người an tâm.
Anh chỉ nghĩ rằng chuyện xảy ra tối nay sẽ khiến Từ Đông Mai và Bạch Sơn tức giận, thậm chí có thể không cho Bạch Mân trở về nhà. Trong lòng anh dâng lên cảm giác áy náy sâu sắc. Nếu không phải vì anh, cô cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.
Bạch Mân mím môi, im lặng đưa tờ giấy trong tay cho anh.
Cố Đình Hoài sững người một chút: “Đây là gì?”
Vừa hỏi, anh vừa mở ra xem. Khi nhìn thấy dòng chữ “Giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ” được viết bằng bút máy, ngón tay anh khẽ run lên, cả người cứng đờ. Anh cẩn thận đọc từng câu từng chữ, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống.
Xem xong, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt Cố Đình Hoài. Sau một thoáng sững sờ, anh vội vàng nắm lấy cổ tay Bạch Mân, giọng nói gấp gáp: “Sao lại thành ra thế này? Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà! Đi, anh đưa em về, cùng họ xin lỗi, cùng họ nhận sai!”
Anh tưởng rằng chuyện tối nay đã khiến Bạch Mân phải nhận kết cục này.
Nga
Bạch Mân khẽ gỡ tay anh ra, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, ánh mắt mang theo sự kiên định.
Cố Nguyệt Hoài lặng lẽ liếc nhìn hai người, rồi quay sang nói với Uông Tử Yên và Kim Xán:
"Đi thôi, ở đây không có việc của chúng ta . Tan đi ! Chúng ta về thôi !"