Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1245
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:10:55
Lượt xem: 10
Bạch Mân quay đầu nhìn Cố Nguyệt Hoài và hai người bạn, nở một nụ cười rạng rỡ:
“Nguyệt Hoài, Tử Yên, Tiểu Xán, chúng ta đi thôi!”
Chuyện xảy ra đêm nay, cô quyết định sẽ tự mình nói rõ với Cố Đình Hoài. Nếu anh để tâm, vậy sau này cô sẽ cố gắng sống thật tốt, chăm chỉ gây dựng cuộc sống mới, không phụ lòng những người đã đối xử tốt với cô.
Còn nếu anh không bận lòng… vậy cô sẽ cùng anh đi đăng ký kết hôn!
Bọn họ sẽ cùng nhau xây dựng cuộc sống mới !
Không khí trên đường về nhẹ nhàng hơn hẳn. Khi trở về , họ vẫn là những con người ấy, nhưng tâm trạng đã khác rất nhiều.
Uông Tử Yên vươn tay ôm nhẹ vai Bạch Mân, khóe môi cong lên: “Chúc mừng chị, Bạch Mân! Từ nay thoát khỏi những người và chuyện không đáng, chỉ còn lại niềm vui. Nhớ đấy, đừng bao giờ mềm lòng nữa.”
Kim Xán cũng nhẹ giọng nói: “Anh Cố là người tốt, anh ấy nhất định sẽ chăm sóc chị thật chu đáo.”
Bạch Mân mỉm cười, ngón tay siết chặt tờ giấy chứng nhận, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu xuân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1245.html.]
Nga
Giọng Bạch Mân nghiêm túc, từng lời nói ra đều nặng trĩu sự biết ơn của cô đối với những người đã cùng cô đồng hành :
"Nguyệt Hoài, Tử Yên, Tiểu Xán, cảm ơn mọi người. Cảm ơn vì đã kéo chị ra khỏi vũng bùn, để chị không vì mềm yếu mà lún sâu hơn, không sa đọa đến mức không thể cứu vãn. Tử Yên nói rất đúng, quãng đời còn lại của chị , sinh mệnh này từ nay về sau sẽ chỉ có niềm vui và hạnh phúc."
Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo sự cân nhắc:
"Chị không còn thứ gì muốn mang ra khỏi nhà họ Bạch à?"
Bạch Mân lắc đầu, ánh mắt dứt khoát: "Chị chưa từng có thứ gì thật sự thuộc về mình ở đó. Mọi thứ đều là bố thí, lấy hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Chị không muốn quay về để nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ nữa. Đêm nay là đêm Trừ Tịch, không đáng để vì những người không xứng đáng mà làm hỏng tâm trạng của mình. Đúng không ?"
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, đôi mắt thoáng vẻ trầm tư. Sau một lúc, cô lên tiếng:
"Chị đã bao giờ nghĩ đến việc tìm cha mẹ ruột của mình chưa?"
Bạch Mân không phải con ruột của Từ Đông Mai và Bạch Sơn. Cô vẫn còn cha mẹ ruột. Dựa vào tuổi tác của cô, vào thời điểm đó, xã hội đầy biến động, không chừng đã xảy ra biến cố nào đó khiến Bạch Mân trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi. Có lẽ, Bạch Mân có thể tìm hiểu sự thật về thân thế của mình.
Uông Tử Yên gật gù đồng tình:
"Đúng vậy! Hay chị đăng báo tìm người thử xem? Biết đâu lại tìm được cha mẹ hoặc anh chị em thất lạc của mình."