Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1240

Cập nhật lúc: 2025-03-01 19:18:59
Lượt xem: 12

Lưu Kiến Quốc thực lòng không muốn dính dáng đến rắc rối của nhà họ Bạch hay đám thanh niên trí thức từ thủ đô. Nhưng đến nước này, ông không thể khoanh tay đứng nhìn. Ông không thể trơ mắt nhìn một sinh mạng đáng lẽ có thể tươi sống , rực rỡ tỏa sáng lại bị hủy hoại, bị giày vò đến mức héo úa, tàn lụi, rồi cuối cùng tuyệt vọng đến mức tự đẩy mình vào con đường diệt vong. Nếu chuyện đó thật sự xảy ra, có lẽ suốt đời ông sẽ không thể nào nguôi ngoai.

Huống hồ, thái độ ngang ngược và hống hách của Hoàng Thịnh khiến ông vô cùng chướng mắt—đã đến lúc có người dạy cho hắn một bài học thích đáng!

Hoàng Thịnh không phải muốn Bạch Mân sao ? Nếu cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Bạch, Bạch Sơn và Từ Đông Mai còn có thể bán cô bằng cách nào?

Lưu Kiến Quốc nghĩ đến đó, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

Nga

"Dù sao chú cũng nhìn cháu trưởng thành. Chú có thể để mặc bọn họ ném cháu vào hang sói sao? Cháu hiểu rõ đạo lý này là được, đại đội sẽ chứng minh cho cháu!"

Nói xong, Lưu Kiến Quốc liền dẫn Bạch Mân đến khu chăn nuôi của đại đội. Trên đường đi, ông sai tiểu Thạch Đầu nhanh chân chạy đi gọi hết các cán bộ trong đội tới, thậm chí còn không quên mời thầy lang Tạ Nhàn.

Dù sao thì, xét cho cùng, chính Tạ Nhàn mới là người đã nhặt được Bạch Mân năm xưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1240.html.]

Ở đại đội Phàn Căn, Tạ Nhàn là người có uy tín, đức cao vọng trọng, được nhiều người kính trọng. Nếu ông chịu đứng ra giúp Bạch Mân, chuyện thoát ly quan hệ của cô sẽ bớt đi không ít rào cản.

Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn Bạch Mân, giọng điệu nhàn nhạt nhưng ánh mắt lại sắc bén:

"Không hối hận sao?"

Nghe vậy, Uông Tử Yên và Kim Xán đồng loạt quay sang nhìn Bạch Mân. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhận ra cô đã không còn như trước.

Bạch Mân trước kia luôn mang vẻ rụt rè, e lệ, yếu mềm tựa như một cơn gió nhẹ thoảng qua. Nhưng giờ đây, cô như đã lột xác hoàn toàn. Đôi mày kiên nghị khắc sâu ý chí, thế nhưng tận sâu trong đáy mắt lại chất chứa một nỗi đau âm ỉ, tựa như một vết thương chưa lành. Hai loại khí chất đối lập đan xen, vừa cứng cỏi vừa bi thương, khiến người khác không khỏi kinh ngạc, thậm chí ... có chút rung động.

Nghe xong lời Cố Nguyệt Hoài, Bạch Mân bỗng bật cười, giọng điệu lạnh nhạt:

"Hối hận ư? Không, chị chỉ thấy may mắn mà thôi."

Nếu thật sự phải nói đến hối hận, thì điều duy nhất cô tiếc nuối chính là bản thân tỉnh ngộ quá muộn. Chính vì sự chậm trễ ấy mà cô mới rơi vào tình cảnh nhục nhã đêm nay dưới tay Hoàng Thịnh. Dù chưa đến bước cuối cùng, nhưng nỗi nhơ nhuốc ấy vẫn khiến cô cảm thấy có lỗi với Cố Đình Hoài vô cùng.

Loading...