Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1236

Cập nhật lúc: 2025-03-01 17:22:27
Lượt xem: 5

Hai từ “cô gia” vừa lọt vào tai, khiến Bạch Mân ngẩng đầu lên, đôi mắt cô tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Bạch Mân sững sờ nhìn Từ Đông Mai, người phụ nữ cô từng gọi là ' mẹ ' ấy đang ra sức lấy lòng Hoàng Thịnh, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác của cô , ' con gái ' của bà ấy , kẻ đáng lẽ phải được an ủi bảo vệ nhất lúc này. Cô chậm rãi quay sang nhìn Bạch Sơn . Người đàn ông đó thoáng đối diện với cô trong chớp mắt, nhưng ngay sau đó liền vội vàng né tránh, như thể sợ phải đối diện với sự phẫn nộ và thất vọng trong mắt cô.

Trong lòng hai người họ, một kẻ có thể mang lại tài phú như Hoàng Thịnh hiển nhiên quan trọng hơn đứa con gái họ nuôi lớn từ nhỏ.

Bạch Mân cảm thấy tuyệt vọng và lạnh lẽo đến thấu xương. Sự phản bội của Từ Đông Mai và Bạch Sơn như lưỡi d.a.o cứa vào tim cô—họ chưa từng coi cô là người nhà, đối với họ , cô chẳng khác gì một món hàng bị đem ra đổi lợi ích . Vậy mà , trước đây, dù bị ghẻ lạnh hay đối xử bất công, cô vẫn từng ngu ngốc tin rằng họ ít nhất cũng coi cô là một phần của gia đình. Thật đáng buồn cười biết bao !

Rõ ràng ... rõ ràng là cô vẫn biết , thực ra vẫn luôn biết điều đó , cô cứ nghĩ , quyết định buông bỏ rồi , liền sẽ không đau a !

Nhưng tại sao ? Tại sao khi sự việc bày ra trước mắt , hết lần này đến lần khác lại vẫn để cảm xúc bị ảnh hưởng , vẫn bị họ làm cho càng đau thế này a ! Giống như không có đau nhất , chỉ có càng đau càng đau !

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1236.html.]

Bạch Mân đau đớn đến cứng đờ, đau đớn đến mức nước mắt rơi cũng là một sự xa xỉ!

Hoàng Thịnh khẽ cười, ánh mắt sắc lạnh quét về phía Bạch Mân đang thất thần . Hắn thong thả nâng cằm, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt, ánh mắt tối tăm mang theo sự chiếm đoạt thô bạo. Trong mắt hắn, Bạch Mân chẳng khác gì một con cá trong chậu, tùy ý hắn vẫy tay thì đến , xua đi thì đi , một món đồ chơi không hơn không kém.

Hoàng Thịnh được tháo dây trói , xoa nhẹ cổ tay , ngẩng đầu lên , hắn nhìn thấy Bạch Mân đứng đó với vẻ thất thần, bất lực. Hoàng Thinh chậm rãi nâng cằm, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh miệt, ánh mắt tối tăm chất chứa sự chiếm đoạt đầy thô bạo và tàn nhẫn.

Đúng rồi ! Nên là như vậy ! Đây chính là bộ dáng hắn muốn thấy ! 

Trong trò chơi này , Hoàng Thịnh là vua !

 

Loading...