Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1224
Cập nhật lúc: 2025-03-01 11:25:18
Lượt xem: 6
Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng cất lời, giọng nói trong trẻo như tiếng ngọc thạch chạm nhau, đầy an ủi: “Không sao đâu, dù có chuyện gì xảy ra, chị cứ coi như là bị con ch.ó cắn một cái là được . Đừng nói là lúc này em chạy tới kịp thời , cho dù em không tới , chị thật sự xảy ra chuyện gì , anh em vẫn nhất định sẽ cưới chị . Em tin chắc anh ấy sẽ lựa chọn như vậy , chị cũng nên tin vào anh ấy .”
Câu nói của cô vừa ấm áp lại vừa kiên định, như một lời cam kết, khiến Bạch Mân không thể không cảm nhận được sự bảo vệ và sự tin tưởng mạnh mẽ mà Cố Nguyệt Hoài dành cho mình.
Có điều , Cố Nguyệt Hoài nói những lời này đối với Bạch Mân cũng không phải hoàn toàn là vô căn cứ , chỉ mang tính chất an ủi , mà nó còn xuất phát từ sự hiểu biết của cô đối với anh trai mình . Dù Cố Đình Hoài anh trai cô không sở hữu những khả năng vượt trội, nhưng lòng trung thành của anh đối với tình yêu và hôn nhân sẽ không bao giờ thay đổi. Bất kể chuyện gì xảy ra, anh ấy vẫn luôn là người đứng về phía Bạch Mân, bảo vệ Bạch Mân.
Nga
Khi nghe Cố Nguyệt Hoài nhắc đến Cố Đình Hoài, mắt Bạch Mân thoáng chớp, dường như trong khoảnh khắc ấy, một tia hy vọng le lói trong đôi mắt cô. Nhưng khi ánh mắt cô chạm vào đống quần áo rách nát trên mặt đất, sắc mặt cô trở nên tái nhợt, nụ cười của cô buồn bã: "Chị... không xứng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1224.html.]
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, định lên tiếng an ủi Bạch Mân, nhưng ngay lúc đó, tiếng rên rỉ từ Hoàng Thịnh trên mặt đất vang lên, thu hút sự chú ý của cô.
Cô khẽ hạ mắt, nửa quỳ xuống, tìm một góc khuất để truyền năng lượng chữa trị vào cơ thể Hoàng Thịnh. Chỉ trong chốc lát, những vết thương ngoài da lập tức được lành lại, chỉ còn lại dấu vết ghê rợn của chúng, nhưng thực tế cảm giác đau đớn tê tái trên cơ thể hắn đã hoàn toàn biến mất.
Đột nhiên, tiếng rên rỉ không ngừng từ hắn bỗng im bặt, và một phản xạ vô thức khiến hắn giật mình rút tay lại.
Hoàng Thịnh từ từ ngồi dậy, ánh mắt ngờ vực nhìn xung quanh, như thể không thể tin được rằng cơn đau đớn tột cùng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Vẻ mặt hắn mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cảm giác đau thấu xương tủy ban nãy đã hoàn toàn biến mất. Hoàng Thịnh quay người nhìn sống lưng mình. Nếu không phải những vệt m.á.u loang lổ còn hiện rõ, hắn ta đã nghĩ mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác do men rượu gây ra.