Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1151

Cập nhật lúc: 2025-02-01 10:40:35
Lượt xem: 16

Cố Chí Phượng cố chấp nói:

"Đó là vì trước đây điều kiện nhà chúng ta không tốt, chẳng cô gái nào vừa mắt gia đình mình cả , mà cũng chẳng có gia đình nào yêu thương con gái lại nguyện ý cho con gái gả đến một nhà khác sống cực cực khổ khổ . Nhưng giờ khác rồi, nhà ta có danh tiếng tốt, lương thực đầy đủ sung túc , gả đến nhà chúng ta sẽ không phải chịu khổ , lúc này chuyện cưới vợ của anh cả con mới có thể dễ dàng hơn."

THai người vừa dứt lời, Cố Nguyệt Hoài kéo rèm lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Cố Chí Phượng. Cô lắc đầu, giọng nói mang chút mệt mỏi:

"Cha, thím Mỹ Hoa đã nói gì với cha thế?"

Cố Chí Phượng có chút ngượng ngùng, ông liếc nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chuyển chủ đề:

"Con về rồi à? Vậy anh cả của con đâu?"

Cố Nguyệt Hoài bình thản chỉ về phía sau:

"À, anh ấy , đánh nhau , đang ở ngoài kia."

"Đánh nhau?"

"Anh cả đánh nhau?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1151.html.]

Cả Cố Chí Phượng và Cố Tích Hoài đồng loạt lên tiếng, ngạc nhiên không giấu được trong ánh mắt.

Nga

Từ nhỏ đến lớn, Cố Đình Hoài luôn là người chín chắn nhất trong nhà, gánh vác trách nhiệm của anh cả một cách chu toàn. Cố Đình Hoài làm việc chăm chỉ, nghiêm túc, quan hệ với mọi người cũng tốt, từ trước đến nay chưa từng đỏ mặt tức giận lớn tiếng với ai chứ đừng nói đến đánh nhau .

Trong lúc họ còn đang thắc mắc, Cố Đình Hoài cùng đám người Bạch Mân bước vào nhà. Gương mặt lấm lem của anh khiến Cố Tích Hoài không khỏi trợn mắt há mồm:

"Anh cả ! Giỏi lắm ! Có tiến bộ !"

Cố Chí Phượng nhíu mày, tát vào gánh Cố Tích Hoài một cái , cái tội nói hươu nói vượn , sau đó nhìn Cố Đình Hoài , giọng nói nghiêm túc:

"Sao lại đánh nhau? Con đánh nhau với ai?"

Cố Đình Hoài xoa nhẹ vết thương trên mặt, ngại ngùng trả lời qua loa:

"Con không sao, không đau chút nào đâu. Mọi người không cần hỏi nữa."

Rõ ràng, sự qua loa này không thể thuyết phục được Cố Chí Phượng. Ông đặt quả óc chó trong tay xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhìn con trai:

"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"

Từ nhỏ, ông đã dạy các con không được dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Mỗi lần đánh nhau đều phải có lý do chính đáng. Nếu chuyện này không được làm rõ, chỉ ra nguyên nhân có chính đáng hay không , lại làm giáo huấn , sau này chẳng phải từ trên xuống dưới sẽ hình thành thói quen dùng nắm đ.ấ.m không trải qua đầu óc để giải quyết mọi việc hay sao? Cả nhà bọn họ không phải sẽ bị dán cái mác thô nhân hay sao ?

Loading...