Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 100
Cập nhật lúc: 2024-11-24 11:24:47
Lượt xem: 0
Bên ngoài, giọng nói trong trẻo của Cố Tích Hoài vang lên:
“Cố Nguyệt Hoài, ăn cơm!”
Nga
“Ôi, em ra ngay đây!” Cô đáp lớn, vội mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
Bữa sáng chỉ có cháo loãng nấu bằng gạo thô. Cố Nguyệt Hoài múc nửa chén, vừa đủ để lót dạ. Cố Duệ Hoài và Cố Tích Hoài ngồi trên giường đất, mỗi người cầm một chén cháo. Thấy cô chỉ múc nửa chén, cả hai liếc nhau, nụ cười nhếch môi mang đầy ý chế giễu.
Trong mắt họ, việc cô ăn ít chẳng qua là để làm màu, hòng lấy lòng lão Cố và anh cả mà thôi.
Nhưng Cố Nguyệt Hoài chẳng mảy may quan tâm đến những ánh mắt lạnh lùng ấy. Sau khi ăn xong, cô lấy bút màu, rồi đi thẳng đến nhà chủ nhiệm Hoàng.
Chủ nhiệm Hoàng là người đặc biệt trong thôn. Không như các xã viên khác phải ra đồng để kiếm điểm công việc, bà chỉ cần đi từ nhà này qua nhà khác để hòa giải xích mích, cuối năm vẫn được chia ba phần lương thực lớn. Đó chính là sự khác biệt rõ ràng giữa người với người.
Khi đến nơi, Đinh Hân Hân – cô bé tám tuổi, con gái của chủ nhiệm Hoàng – không có nhà. Có lẽ cô bé đã ra đồng. Ở cái tuổi đó, dù nhỏ nhưng Hân Hân vẫn là một lao động đáng kể. Các em nhỏ trong đại đội thường đảm nhận việc nhổ cỏ, thả trâu, đốn củi, hay đào đất.
Dẫu vậy, mục đích của Cố Nguyệt Hoài hôm nay không phải Đinh Hân Hân, mà là chủ nhiệm Hoàng Phượng Anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/100.html.]
Cô đã sớm có kế hoạch. Dù có thể mang vàng đi đổi tiền ở chợ đen, cô hiểu đó không phải kế hoạch lâu dài. Điều quan trọng hơn là thay đổi cách nhìn của dân làng về mình và kiếm thật nhiều điểm công việc – thứ có thể giúp cô đứng vững trong thôn.
Mượn bút chì màu chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch. Vẽ cho Đinh Hân Hân là bước tiếp theo. Còn bước thứ ba? Đó chính là nắm bắt cơ hội, thông qua Hoàng Phượng Anh, để tiến gần hơn đến mục tiêu của mình.
Cố Nguyệt Hoài đứng trước cửa nhà Hoàng Phượng Anh, cất tiếng gọi lớn:
“Có ai ở nhà không?”
Từ bên trong vọng ra giọng đáp lại:
“Có, tới liền!”
Chỉ chốc lát sau, Hoàng Phượng Anh xuất hiện. Bà ăn mặc chỉnh tề, tay cầm một xấp báo dày, có vẻ như đang chuẩn bị sang nhà ai đó làm công tác vận động.
“Ôi, đồng chí Cố, hôm nay sao lại rảnh rỗi ghé nhà tôi thế này?” Bà nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì nở nụ cười tươi tắn, không còn vẻ chán ghét như trước. Nhưng khi nhớ đến chuyện của Trần Nhân, bà lại có chút e dè, muốn nói rồi lại thôi.
Bà thầm ngán ngẩm trước cái miệng khéo léo của Cố Nguyệt Hoài.