Thập Niên 70: Mặt Lạnh Quân Thiếu Bị Tiểu Kiều Thê Làm Khó - Chương 168.
Cập nhật lúc: 2025-03-28 09:12:36
Lượt xem: 65
Khương Tri Tri vịn tay lái xe, mỉm cười nhìn Trần Lệ Mẫn: “Nếu cháu không đến, chẳng phải cũng không nghe được dì khen cháu sau lưng sao?”
Sau đó, cô lại nhìn Tống Mạn: “Chị Tống Mạn à, đừng quên định nghĩa của hạnh phúc nhé. Cố lên, chị Tống Mạn.”
Nói xong, cô nháy mắt với Tống Mạn, rồi mới xoay tay lái, đạp xe rời đi.
Đi được một đoạn, cô bỗng nghĩ đến việc Tống Mạn ăn mặc như vậy, chắc chắn là bị ép đi xem mắt.
Với sự độc đoán của Trần Lệ Mẫn và tính cách của Tống Mạn, có lẽ chị ấy sẽ lặng lẽ chấp nhận. Dù là cuộc hôn nhân thế nào, chị ấy cũng sẽ đồng ý.
Thậm chí, có thể chị ấy còn nghĩ rằng kết hôn là cách duy nhất để thoát khỏi gia đình.
Nghĩ tới đây, Khương Tri Tri vẫn thấy không yên tâm, liền vội vàng quay xe trở lại. Chiếc xe mới chạy rất êm, vừa hay để cô nghe thấy Trần Lệ Mẫn đang nói về mình.
Trần Lệ Mẫn thấy Khương Tri Tri lại đạp xe rời đi với tốc độ nhanh, liền nghi hoặc quay đầu nhìn Tống Mạn: “Nó vừa nói gì với con thế?”
Khoảnh khắc vừa rồi, Tống Mạn bỗng cảm thấy trong lòng có một tia sáng len lỏi vào, mang theo chút ấm áp.
Bây giờ nghe mẹ hỏi, cô chỉ mím môi, vẻ mặt bình thản: “Không có gì.”
Trần Lệ Mẫn lườm con gái một cái, cũng biết có hỏi thêm cũng chẳng moi được gì. Dù sao thì miệng của Tống Mạn còn cứng hơn cả vỏ sò.
Bà lẩm bẩm: “Con bớt qua lại với Khương Tri Tri đi. Nếu nó biết con thích Chu Tây Dã, nó có thể tha thứ cho con sao? Hơn nữa, con không thấy nó đang khoe khoang với con à?”
Tống Mạn bất lực: “Mẹ, mẹ có thể đừng nghĩ ai cũng xấu xa như vậy được không?”
Trần Lệ Mẫn liếc cô một cái: “Mẹ là mẹ con, mẹ có thể hại con chắc? Con đúng là chưa chịu thiệt bao giờ, cứ chờ đấy, sẽ có ngày con nếm mùi thua thiệt thôi.”
…
Khương Tri Tri cầm theo khoai lang nướng về nhà, Phương Hoa đang chuẩn bị nấu cơm.
Thấy mặt mũi Khương Tri Tri đỏ bừng vì lạnh, cô ôm chặt chiếc khăn quàng cổ đi vào nhà: “Trời lạnh gió lớn thế này, sao không quàng khăn khi đi xe đạp?”
Hạt Dẻ Rang Đường
Khương Tri Tri vui vẻ bước đến trước mặt Phương Hoa, tháo khăn ra, lấy từ trong đó một củ khoai lang nướng còn được gói trong giấy dầu:
“Vẫn còn nóng đấy mẹ, mau ăn đi, khoai lang nướng phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Phương Hoa sững người, có chút không chắc chắn: “Con mua cho mẹ à?”
Khương Tri Tri gật đầu: “Đúng rồi ạ, con đi ngang qua thấy vừa mới nướng xong, mẹ ngửi xem, thơm lắm! Con nghĩ mẹ nhất định sẽ thích.”
Phương Hoa nhận lấy miếng khoai lang còn hơi nóng, hơi ấm ấy truyền đến tận tim bà, khiến lòng bà mềm lại, khóe mắt cũng hơi cay cay.
Bao nhiêu năm qua, chưa từng có ai nghĩ đến bà.
Lại càng không ai quan tâm bà chu đáo như vậy.
Chu Thừa Chí là một người đàn ông thô kệch, nghĩ rằng đưa hết tiền lương cho bà là đã có thể yên tâm làm ông chủ gia đình.
Chu Tây Dã quanh năm không ở nhà, bình thường cũng ít khi liên lạc, có chuyện gì thì cũng chỉ có Chu Thừa Chí gọi điện.
Trước đây, để ngăn Chu Tây Dã ra tiền tuyến, họ đã tự ý rút anh về hậu phương, thậm chí còn ép anh điều về Bắc Kinh.
Dù điện thoại là do Chu Thừa Chí gọi, nhưng thực ra cũng là ý của bà.
Vì thế, mối quan hệ giữa bà và Chu Tây Dã đã căng thẳng suốt mấy năm.
Còn Chu Tiểu Xuyên thì lại càng không quan tâm bà, chỉ cần nó không gây họa bên ngoài là bà đã tạ ơn trời đất rồi.
Nên bây giờ, khi Khương Tri Tri đột nhiên lấy ra một củ khoai lang nướng, nói là mua cho bà, cảm giác vui sướng ấy còn lớn hơn cả lần cô mua khăn quàng cổ cho bà.
Bà mỉm cười: “Đứa nhỏ này… Con cũng ăn đi, sao lại mua cho mẹ mà không mua cho mình?”
Khương Tri Tri cười hì hì: “Củ này to lắm, mẹ cho con một ít là được rồi.”
Phương Hoa bật cười: “Được rồi, trước tiên chúng ta ăn khoai lang nướng, lát nữa mẹ xào cho con một quả trứng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-mat-lanh-quan-thieu-bi-tieu-kieu-the-lam-kho/chuong-168.html.]
Hậu cần vừa gửi đến ba mươi quả trứng, ban đầu bà định để dành cho Chu Thừa Chí ăn.
Nhưng bây giờ bà lại thay đổi ý định, chi bằng để Khương Tri Tri ăn thì hơn.
Dù sao, đứa trẻ này vẫn nhớ đến bà.
Khương Tri Tri ngồi trước bàn ăn cùng Phương Hoa, hai người chia đôi củ khoai lang nướng.
Cô tò mò tám chuyện một câu: “Vừa rồi con thấy dì Tống đưa chị Tống Mạn ra ngoài.”
Phương Hoa suy nghĩ một lát: “Chắc là đưa Tống Mạn đi xem mắt, nhưng không biết là với nhà nào. Để lát nữa mẹ đi hỏi thăm xem sao. Nhưng với tính cách của con bé đó, nếu gia đình đối phương kém một chút cũng không được đâu.”
Khương Tri Tri hơi tiếc nuối: “Con thấy chị Tống Mạn rất tốt, nếu phải kết hôn mà không có tình cảm, thì đáng tiếc thật.”
Phương Hoa ngẩn ra, rồi đột nhiên bật cười: “Cũng chưa chắc đâu. Con và Tây Dã chẳng phải cũng bồi đắp tình cảm sau khi kết hôn sao? Với lại, Tống Mạn thực ra rất ổn, ít ra hai đứa con trong nhà cũng không bị ảnh hưởng bởi bà mẹ như thế.”
Khương Tri Tri hơi ngại ngùng cười cười. Cô cảm thấy lúc trước mình còn trẻ, miệng cứng quá. Nếu khi đó cô biết Chu Tây Dã tốt như vậy, thì ngay khi vừa xuyên qua và gặp anh trên đường, cô đã đi theo anh luôn, như thế đã tránh được bao nhiêu đường vòng.
Phương Hoa tò mò: “Lát nữa ăn xong, mẹ đi hỏi xem rốt cuộc con bé đi xem mắt với ai.”
Khương Tri Tri cũng tò mò, chờ Phương Hoa đi hỏi thăm kết quả.
Ban đầu Khương Tri Tri định hôm nay đi tìm Biên Tiêu Tiêu, nhưng vì chuyện của Chu Tiểu Xuyên, cô quyết định phải làm rõ việc này trước.
Chính là tờ giấy mà hôm qua cô rút ra từ trong tập hồ sơ, những nội dung trên đó…
Hôm nay đừng nói Chu Tiểu Xuyên có thể phải vào tù, mà ngay cả Chu Thừa Chí và Chu Tây Dã cũng có khả năng bị liên lụy.
Chỉ cần để người ta nắm thóp và làm lớn chuyện, thì cả đời đừng mong ngóc đầu lên được!
Tên ngu ngốc này, có bao giờ chịu kiểm tra kỹ càng không?
Sau khi Phương Hoa ra ngoài, cô cũng không có việc gì làm, nên ngồi trên ghế sô pha vừa đọc sách vừa chờ Chu Tây Dã.
Nhưng cô chưa đợi được Chu Tây Dã, mà lại đợi được Chu Tiểu Xuyên trở về trước.
Chu Tiểu Xuyên đã thay một bộ quân phục mới tinh, vừa bước vào đã nhìn thấy Khương Tri Tri. Sắc mặt lập tức trở nên u ám, ánh mắt quét một vòng, rồi nghiến răng nghiến lợi lườm cô: “ Khương Tri Tri! Dạo này tôi đâu có trêu chọc chị, thế mà suýt nữa chị hại c.h.ế.t tôi!”
Khương Tri Tri vẫn ngồi trên sô pha, không nhúc nhích, chỉ nhướng mày nhìn anh ta: “Cậu nói gì cơ?”
Chu Tiểu Xuyên nghĩ đến sự khó xử khi đứng trước cửa văn phòng sáng nay, lại nghĩ đến lúc về nhà bàn bạc với Tiểu Lục.
Càng nghĩ càng thấy chỉ có một khả năng, chính là Khương Tri Tri chơi khăm cậu ta!
Hôm qua buổi chiều cậu ta về nhà, lúc đó chỉ có Khương Tri Tri và Phương Hoa ở nhà, mà mẹ mình chắc chắn không thể hại mình được.
Vậy thì chỉ còn Khương Tri Tri!
Lúc này, ánh mắt cậu ta như muốn xé xác cô: “Có phải chị đã nhét thứ gì vào tập hồ sơ của tôi không? Chị có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?”
Khương Tri Tri coi như đã hiểu, tên ngu ngốc này bây giờ muốn đổ hết lên đầu cô. Cô bật cười khinh bỉ: “Chu Tiểu Xuyên, cậu có thể động não một chút không? Tôi hại cậu để làm gì? Hơn nữa, cậu có biết tờ giấy đó viết gì không?”
Chu Tiểu Xuyên căn bản không nghe lọt trọng điểm, lao về phía Khương Tri Tri: “Hóa ra đúng là chị!! Khương Tri Tri, đừng tưởng hôm nay tôi không dám ra tay với chị!”
Khương Tri Tri vẫn không nhúc nhích. Nếu hôm nay Chu Tiểu Xuyên dám động đến một ngón tay của cô…
Cô chắc chắn sẽ đánh cho cậu ta đến mức Chu Thừa Chí và Phương Hoa cũng không nhận ra nổi!
Nhưng tay của Chu Tiểu Xuyên còn chưa chạm đến cổ Khương Tri Tri…
Thì đã có một bóng người lao vút vào, tung một cú đá mạnh vào eo cậu ta.
Lực đá quá lớn, trực tiếp hất văng Chu Tiểu Xuyên ra xa hai mét, đập thẳng vào tủ cao thấp phía sau.
Đầu cậu ta va mạnh vào cánh cửa kính của tủ, làm vỡ loảng xoảng cả một mảng kính vụn rơi đầy đất…
Khương Tri Tri ngẩng đầu, hơi ngạc nhiên khi thấy Chu Tây Dã đột nhiên xuất hiện.
Chu Tây Dã đứng đó, ánh mắt sắc lạnh, đưa tay chỉ thẳng vào Chu Tiểu Xuyên:
“Mày dám động vào cô ấy thử xem?!”