Trương Thục Vân xúc một ít rau xào bỏ đĩa, Lục Giai Giai thấy trong chậu còn đầy mà chị cả chỉ gắp hai thìa nhỏ, trong bụng khỏi thấy ấm ức.
Hôm nay ai cũng việc đồng áng nặng nhọc, chỉ chút thịt thế thì đủ chia cho cả nhà?
Lục Giai Giai mở miệng:
"Chị cả, chị múc thêm . Trong nhà vẫn còn hai con cá, gà cũng còn hơn nửa con, đừng dè sẻn quá. Trời nắng thế , để lâu cũng hỏng chứ giữ đến mùa đông ."
Người thời quen tính tiết kiệm, chút gì cũng sợ hao hụt, Trương Thục Vân càng lo chồng trách nên dám bừa.
Vân Vũ
Lục Giai Giai chẳng hề sợ, cô thẳng bếp, cầm muôi sắt múc luôn hai vá đầy bỏ nồi, còn :
"Hôm qua còn nửa con cá, lát nữa em đem nấu bằng nồi đất."
Trương Thục Vân lúng túng:
"… Em nấu đó? Mẹ dặn."
"Em . Tối qua em thấy nấu , nhớ rõ từng bước một. Chị yên tâm , chắc chắn ngon y như nấu." Lục Giai Giai còn suýt vỗ n.g.ự.c bảo đảm.
Trương Thục Vân cạn lời: "…"
Nói xong, Lục Giai Giai bắt tay liền. Lục Hoa ngoan ngoãn phụ nhóm lò, trong lòng vui như mở cờ, vì gần đây cô bé phát hiện giúp em út thì thế nào cũng ăn nhiều thịt hơn. Nghĩ thôi thèm nhỏ dãi .
Đến buổi trưa, cả nhà Lục còn bước sân thì mùi cá thịt thơm nức bay .
Hàng xóm thấy, ai nấy đều nuốt nước miếng, còn hỏi:
"Đại Nha, nhà chị nấu gì mà thơm dữ ?"
Bụng Lục réo ùng ục, nhưng mặt vẫn hầm hầm. Trong lòng bà lo ngay ngáy: cái con dâu ngốc chẳng lẽ đem nấu hết thịt , lo toan ?
Bà đáp bâng quơ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-82.html.]
"Còn nấu cái gì chứ? Chắc là thịt heo rừng thôi. cho mấy , thịt heo rừng ăn lẹ, để dăm ba bữa nữa là hư hết."
"Ờ, cũng , cũng …" Hàng xóm liền tản về nấu cơm.
Mặt mày u ám, Lục đẩy cửa bước , cả đám con trai chẳng ai dám hó hé. Ngược , Điền Kim Hoa còn hí hửng trong bụng. Bình thường chị dâu cả lúc nào cũng nhút nhát, ai ngờ hôm nay cũng dám đụng đến ý chồng.
Vừa sân thấy Lục Giai Giai xổm gốc cây, bên cạnh lò lửa cháy đỏ rực. Thấy về, cô liền bật dậy, tươi rói, còn cố tình quẹt thêm chút tro đen lên mặt cho giống vất vả lắm:
"Cha, , cá con nấu đó. Hôm qua thấy , con nhớ kỹ hết, nay con đặc biệt nấu canh cá cho cha ăn thử."
Dù cô cũng tự tiện động đồ ăn, lỡ Lục nổi cáu thì khổ khác, nên nhanh miệng nhận công .
"Trời ơi, con gái ngoan của tao!" Mẹ Lục lập tức vỗ đùi cái đét, sang con trai: "Chúng mày em út kìa, cá là nó bắt, giờ còn nấu sẵn cho cả nhà. Nó sợ chúng mày nhiều gầy nên mới nghĩ cách bồi dưỡng đấy."
Ba em , trong lòng cảm động thôi.
Lục Giai Giai thì quen với cảnh , coi như diễn một vở kịch thường ngày mà thôi.
Rất nhanh cơm nước sẵn sàng. Mẹ Lục liếc nồi thịt heo rừng, liếc sang Trương Thục Vân, định bụng vài câu. Lục Giai Giai nhanh nhảu chen :
"Mẹ, ngửi xem thơm . Thịt heo rừng trong nồi đều do con thêm đó. Bây giờ đang mùa thu hoạch bận rộn, con vì tiếc chút thịt mà ảnh hưởng đến sức khỏe ."
Nói xong, mắt cô đỏ hoe, như sắp rơi nước mắt.
Trương Thục Vân thầm than: "…"
Quả nhiên thiên phú diễn trò của em chồng cũng chẳng kém ai, chắc chắn là di truyền cả thôi.
Cha Lục thấy con gái sắp , vội xua tay:
"Thêm , đừng để hư hết uổng phí."
Mẹ Lục trừng mắt chồng, nhưng trong bụng thầm. Con gái mà thương cha như thế, hẳn ông vui đến phát ngất .