Thập Niên 70 Đoàn Sủng: Ta Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Cực Phẩm - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-08-17 16:29:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Lục cầm đôi đũa gõ cạch một cái thành bát:

" chia lương thực cho từng đều tính toán, cái nhà vẫn là chủ. cho ai bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Quy củ đặt rõ ràng: lớn dành phần ăn cho con nít, mà con nít cũng để phần cho lớn. Ai dám phá quy củ thì nhịn đói một ngày, phần thừa đem chia cho khác."

Điền Kim Hoa sợ tái mặt, lập tức ngậm miệng, dám hé lời.

Mẹ Lục tiện đà thêm một câu:

"Đương nhiên, mấy quy củ tính cho Giai Giai. Con gái là phúc tinh trong nhà, chẳng cần mấy cái quy tắc rườm rà ."

"…"

Lục chấn giữ, Giai Giai cũng thấy an tâm.

Những năm khó khăn nhất qua, cả đám con cháu nhà họ Lục còn sống đến giờ cũng đều nhờ sự quản lý nghiêm ngặt của Lục.

Dọa cho bọn ý định nhấp nhổm im lặng xong, bà cúi xuống húp thử một hớp canh cá. Mùi thơm dậy lên, bao nhiêu năm mới nếm món mặn, đến bà cũng tiếc chẳng nỡ uống.

Những khác cũng dè dặt, húp một ngụm canh cắn thêm miếng bánh ngô.

Mẹ Lục kìm cảm thán:

"Có con gái đúng là ."

Lục Viên vốn sớm coi Giai Giai như thần tượng, liền nhe răng , để lộ bốn cái răng sữa trắng đều:

"Là cô út nhất."

Thế là mâm cơm nổi lên một vòng nịnh nọt, lời qua tiếng rôm rả.

Bữa cơm hôm đó nhà họ Lục ăn no nê, đến cả lũ trẻ con cũng ợ lên một tiếng.

Chỉ Điền Kim Hoa thẫn thờ, mặt mày như đưa đám. Mẹ Lục liếc qua, thấy chướng mắt vô cùng.

ban cho cô một bát canh cá là quá tử tế . Nếu nhờ con gái bà, cô đến một hớp canh cũng chẳng mà uống. Cái loại chẳng điều, chẳng cảm ơn.

Ăn uống xong xuôi, thấy thời gian đến, Lục bỏ cá cùng bánh ngô giỏ cơm, định mang đến chỗ cha Lục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-doan-sung-ta-thanh-nu-phu-phao-hoi-cuc-pham/chuong-56.html.]

Giết heo vốn cần nhiều sức, huống chi là heo rừng, hung dữ phiền phức. Cha Lục là đại đội trưởng ở đó trông coi, đề phòng kẻ thừa lúc nhốn nháo mà giở trò trộm thịt. Trong thời buổi thiếu thốn, nổi lòng tham cũng chẳng lạ.

"Khoan ." Lục Giai Giai kéo bếp, bỏ thêm một khúc cá to giỏ.

Mẹ Lục cau mày:

"Lấy nhiều thế gì?"

"Cho Tiết Ngạn đó ạ." Giai Giai đáp thản nhiên, giọng đầy hào phóng, chút chột . Rồi như nhớ điều gì, cô :

"Còn nữa…"

Trong nồi nấu xong một nửa con gà rừng, nửa bỏ xuống giếng cho lạnh. Giai Giai nhịn nóng, kéo luôn một cái đùi gà với thêm cái cánh, nhỏ giọng dặn:

"Đùi gà cho cha, còn cánh gà thì để phần Tiết Ngạn."

"…" Mẹ Lục mà đầu óc rối như tơ vò:

"Cho ăn nhiều như gì? Con định để ý tới ?"

Giai Giai khựng :

Vân Vũ

"… Không ạ."

Cô bèn kể chuyện công điểm, đó cắn môi tiếp:

"Lúc con cũng nghĩ cái gì mà liều. Nếu mấy công điểm đó đổi lương thực thì cũng chẳng ít tiền. Hơn nữa còn cứu mạng con hai , cuối còn cõng con từ núi xuống, nếu thì chắc con bỏ xác đó . Giờ con bắt gà, may mắn thêm mấy con cá, trong tay chỉ chừng , coi như chút thành ý để cảm ơn . Không thể để mang tiếng vong ân bội nghĩa ."

Cô cố ý nhấn mạnh mấy câu cuối. Thực sự cô chẳng gì trong tay, ngoài con gà với đám cá , cũng chẳng lấy gì mà đáp .

"Con…" Mẹ Lục sốt ruột, đưa ngón tay chọc mạnh lên trán Giai Giai:

"Chuyện công điểm mà cũng dám càn, lỡ tra , coi như con ỷ thế loạn, khi cả nhà đều vạ lây!"

"Cho nên con mới lấy lòng Tiết Ngạn, để chuyện ." Giai Giai nuốt nước bọt:

"Đằng nào cũng lâu thế , hề hé miệng, chắc là sẽ ."

Loading...